Long Uy Chiến Thần

Chương 1290




Lão Bốn bước đến, vỗ vào chốt mở trên tường, lập tức tầng hầm trở nên giống như ban ngày.

Lê Tuyết Tương và Triệu Vũ Ngọc vốn đang ôm nhau ngồi co ro trong một góc xó xỉnh, trông thấy Lại Nhi ngã trên đất, hai người dùng cả tay chân bò về phía cô ấy.

Lê Tuyết Tương kéo Lại Nhi lại, bình thường bà ấy trông thấy chuột sẽ bị dọa sợ chạy khắp nơi nhưng đột nhiên lúc này lại trở nên vô cùng bình tĩnh. Cho dù trông thấy nửa thi thể treo ở đó thì trong mắt bà ấy cũng không hề có chút hoảng sợ nào.



Đôi mắt của bà ấy không hề hoảng sợ nhìn chằm chằm Đinh Điểu, sau đó Đinh Điểu thu ánh mắt về trước.

Lúc này Lê Tuyết Tương giống như gà mái bảo vệ gà con, ở trước mặt diều hâu có sức chiến đấu không biết mạnh hơn bà ấy gấp bao nhiêu lần mà bà ấy vẫn không sợ hãi.



“Không phải ông muốn dẫn tôi đi sao, được thôi, buông tha cho hai đứa trẻ này.” Lê Tuyết Tương lạnh lùng nói.

Đinh Điểu không ngờ ông ta lại bị một người phụ nữ không biết chút võ công nào nhìn đến mức chột dạ, ông ta muốn sỉ nhục Lê Tuyết Tương, áp chế khí thế nghiêm nghị không thể xâm phạm trên người bà ấy.

Ông ta giơ tay lên, cuối cùng lại thả tay xuống, vẻ âm trầm trên mặt cũng biến thành một nụ cười cười: “Được, chỉ cần bà cam tâm tình nguyện đi theo chúng tôi, tôi hứa sẽ không gây khó dễ với bọn họ.”

Nói xong, ông ta làm động tác mời với Lê Tuyết Tương, đồng thời liếc mắt về phía lão Bốn. Lão Bốn lập tức hiểu ý khẽ gật đầu, nhanh chóng lui đến cạnh Lại Nhi và Triệu Vũ Ngọc.



Khi Lê Tuyết Tương rời khỏi tầng hầm, gã sẽ gi3t chết Lại Nhi và Triệu Vũ Ngọc.

Ngay lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, nghe âm thanh thì ít nhất cũng có tới mấy chục người!

Đinh Điểu ngẩn người một lúc, lập tức túm tay của Lê Tuyết Tương. Ông ta tưởng rằng Lê Vĩnh Thiên trở về nên muốn bắt Lê Tuyết Tương làm con tin.

Nhưng người ông ta nhìn thấy không phải là Lê Vĩnh Thiên mà là quản gia nhà họ Long, Khương Hà Bằng!

Chỉ thấy vẻ mặt của Khương Hà Bằng giống như phủ băng mà đi tới, ở phía sau ông ta chính là bảo vệ nhà họ Long.

Những bảo vệ của nhà họ Long này chính là những người trước đó Long Chấn Tiêu giữ lại để bọn họ âm thầm bảo vệ.

Khương Hà Bằng bước nhanh đến trước mặt Lê Tuyết Tương, cung kính cúi chào bà ấy, vô cùng áy náy mà nói: “Khương Hà Bằng – Quản gia nhà họ Long đến muộn khiến bà chủ bị sợ hãi rồi.”

Mặc dù Khương Hà Bằng và Đinh Điểu chưa từng gặp mặt, nhưng cũng đã sớm đoán được thân phận của Đinh Điểu, cho nên ông ta cố ý công khai thân phận, chính là muốn dùng nhà họ Long để Đinh Điểu phải kiêng nể.

Quả nhiên trên mặt Đinh Điểu lộ vẻ khó xử, bởi vì Ngụy Nghiêm cho rằng có thể lợi dụng thế lực nhà họ Long nên tạm thời không có ý định vạch mặt nhà họ Long.

“Quản gia Bằng, Lê Vĩnh Thiên dùng kiếm đâm chém tướng quân Tiêu, anh ta và nhà họ Long không đội trời chung, tại sao ông lại xuất hiện ở đây?” Đinh Điểu trầm giọng hỏi.



“Ông là ai?” Dường như Khương Hà Bằng mới nhìn thấy Đinh Điểu, cau mày hỏi.

“Chưởng môn Đinh Điểu của Chân Nguyên Phái, đón bà Tương tới Long cung an dưỡng tuổi già theo mệnh lệnh của thừa tướng và Quốc vương Long quốc.” Đinh Điểu nói dối không cần bản thảo.

“Ông nói bậy, lúc trước tôi còn nhớ ông nói là ông nhận sự ủy thác của Long Chấn Tiêu đón tôi về nhà họ Long.” Lê Tuyết Tương chỉ vào Đinh Điểu lớn tiếng nói.

“Có lẽ là bà chủ quá căng thẳng nên nghe lầm, tôi nói là tôi phụng lệnh của Quốc vương Long quốc và thừa tướng đón bà tới Long cung. Quản gia Bằng, thấy dáng vẻ ông thế này chẳng lẽ là muốn ngăn cản tôi chấp hành công vụ sao?” Đinh Điểu nói xong thì chậm rãi đi về phía Khương Hà Bằng.

Những bảo vệ kia thấy thế thì lập tức vây quanh Khương Hà Bằng.

Đinh Điểu cười lạnh, tỏ vẻ khinh thường nói: “Nếu như tôi muốn giết quản gia Bằng thì chỉ bằng mấy người có thể ngăn cản được tôi sao?”

Đinh Điểu nói xong thì chậm rãi đưa tay lên, sát khí trên người ông ta biến tầng hầm thành hầm băng rét lạnh. Triệu Vũ Ngọc và Lê Tuyết Tương bị đông cứng đến run lẩy bẩy.

Muốn bắt cóc Lê Tuyết Tương lại không muốn Ngụy Nghiêm và nhà họ Long trở mặt, cách duy nhất chính là người ở đây đều phải chết.

Đinh Điểu đã có suy nghĩ muốn giết hết tất cả mọi người ở đây nên sát khí trên người ông ta mới tuôn trào như thế.

“Bốn người đánh một người còn muốn chơi đánh lén à lão già kia, là ai cho ông tự tin để nói những lời thế này.” Mà đúng lúc này, một giọng nói từ cửa phòng ngầm dưới đất vang lên.

Đinh Điểu nhìn qua, chỉ thấy Triệu Đình Vũ mặt đầy máu đang cầm một thanh