Long Uy Chiến Thần

Chương 1303




“Anh đừng quên, hành động lần này anh là là nhân vật chính. Tất cả mọi người chúng tôi sẽ phục vụ anh, chẳng những anh phải gặp Quốc vương Long quốc, mà còn phải chẩn bệnh trước mặt Quốc vương Long quốc, còn nhất định phải chữa khỏi bệnh cho Quốc vương Long quốc. Nếu không chúng tôi và anh sẽ không xong đâu!” Lê Vĩnh Thiên tỏ ra nghiêm túc mà nói.

Mặc dù bình thường những người này đều cùng Lê Vĩnh Thiên cười cười nói nói, nhưng lúc này bọn họ lại câm như hến, bởi vì bây giờ dường như Lê Vĩnh Thiên thật sự trở thành Hộ soái.

“Hà Ngọc Vinh!” Lê Vĩnh Thiên lại bắt đầu điểm danh.

Bình thường Hà Ngọc Vinh quen cười đùa tí tửng với Lê Vĩnh Thiên, lúc này nghe tiếng quát của Lê Vĩnh Thiên, thân thể Hà Ngọc Vinh run lên một cái, sau đó vội vàng đứng lên chào kiểu nhà binh, lớn tiếng nói: “Có!”

“Cô đóng vai mẹ tôi!” Lê Vĩnh Thiên nói với vẻ nghiêm túc.

“Á! Chuyện này… Chuyện này tôi… Tôi già thế sao? Hơn nữa… Hơn nữa…” Hà Ngọc Vinh bị dọa sợ, cô ấy nằm mơ cũng không dám nghĩ tới Lê Vĩnh Thiên lại bảo cô đóng vai mẹ anh!

Phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp đều sẵn lòng đóng nhân vật gọn gàng xinh đẹp, bảo cô ấy đóng vai một người phụ nữ trung niên trải qua gian nan vất vả, trong lòng Hà Ngọc Vinh vẫn cảm thấy khó chấp nhận.

Lại nói, dù lá gan cô ấy to đến mức nào cũng không dám gọi Hộ soái là con trai, chuyện này quá làm cô chột dạ.

“Sao? Bảo cô đóng vai mẹ tôi khó như thế à?” Lê Vĩnh Thiên nhìn thấy dáng vẻ đắn đo của Hà Ngọc Vinh thì hơi tức giận.

“Hộ soái, để tôi đóng vai mẹ anh thật không khó, nhưng tôi càng muốn đóng vai vợ anh…” Hà Ngọc Vinh đỏ mặt, khẽ nói.

Đám người nghe thấy Hà Ngọc Vinh muốn đóng vai vợ của Lê Vĩnh Thiên thì tất cả đều vô cùng kinh ngạc, Hà Ngọc Vinh này thật đúng là dám nghĩ.

“Cô nghĩ hay lắm! Vợ của tôi không bị bắt, cô đóng giả cô ấy làm gì?” Lê Vĩnh Thiên quả quyết từ chối đề nghị của Hà Ngọc Vinh.

“Dù sao Đinh Điểu đã chết rồi, vợ của anh có bị bắt hay không còn không phải do chúng ta quyết định sao?” Hà Ngọc Vinh nói.



“Mục tiêu của Đinh Điểu là muốn bắt mẹ tôi, không phải vợ tôi. Vợ tôi cùng tôi đi tập đoàn Galaxy, vẫn luôn ở cùng tôi, trên lý thuyết sẽ không bị bắt, cô đừng nghĩ nhiều.” Lê Vĩnh Thiên nói.

Hà Ngọc Vinh không phản bác được.

“Bây giờ là chấp hành nhiệm vụ, không phải trò đùa. Chúng ta diễn tốt không đoạt giải Oscar, nhưng nếu diễn hỏng thì sẽ có biết bao người bỏ mạng vì chúng ta.” Lê Vĩnh Thiên tỏ ra vô cùng nghiêm túc, ánh mắt nhìn Hà Ngọc Vinh có vẻ kỳ vọng, cũng có cổ vũ.

“Vâng! Hộ soái, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Hà Ngọc Vinh chỉ có thể nhận mệnh.

Ngay lúc này, Trương Minh Nguyệt chậm rãi đi đến khẽ gật đầu với mọi người, sau đó ngồi lên ghế cạnh Hà Ngọc Vinh.

“Tổ trưởng Minh Nguyệt, lấy được tư liệu chưa?” Lê Vĩnh Thiên quay đầu lại hỏi nói.

“Ừm… À, tôi đi lấy tư liệu.” Trương Minh Nguyệt nhanh chóng đứng lên khỏi chỗ ngồi, cất bước đi ra ngoài.

“Dừng lại!” Đột nhiên Lê Vĩnh Thiên nhào về phía Trương Minh Nguyệt.

Trương Minh Nguyệt cười ha ha, xoay người nhảy xuống cửa sổ.

Hà Ngọc Vinh lập tức muốn nhảy xuống cửa sổ lại bị Lê Vĩnh Thiên túm lại.

“Không cần đuổi, đuổi cũng không kịp, dù sao một lát nữa cô ấy cũng sẽ trở lại.” Lê Vĩnh Thiên khẽ cười nói.

Những người còn lại đều tỏ vẻ kinh ngạc, không rõ vì sao Trương Minh Nguyệt lại đột nhiên chạy mất.

“Mọi người đang làm gì đó?” Trương Minh Nguyệt ôm một xấp tài liệu lớn, vẻ mặt mờ mịt từ ngoài đi vào.

Lần này, mấy người trong phòng hoàn toàn trợn tròn mắt.



“Không hay rồi, tên vừa rồi có thể là gián điệp ngụy trang.” Hà Ngọc Vinh nói xong lại muốn nhảy xuống cửa sổ, nhưng vẫn bị Lê Vĩnh Thiên túm lại.

“Sao vẻ mặt mọi người lạ thế, bọn họ gửi tư liệu đến điện thoại di động của tôi, để tiện cho mọi người đọc thì tôi đến phòng sách in những tài liệu này ra, chẳng lẽ vừa rồi xảy ra chuyện gì kì lạ sao?”

Trương Minh Nguyệt nói xong, vẻ mặt hoảng sợ xem có phải cô ta bị lộ hàng rồi không, vội vàng nhìn quần áo của mình, cũng không có vết rách và vết nứt.

Lê Vĩnh Thiên nhận lấy tài liệu trong tay Trương Minh Nguyệt phát cho mọi người một bản. Nhưng mà bọn họ không có tâm trạng xem tư liệu, trong lòng nghĩ đến người ngụy trang thành Trương Minh Nguyệt kia.

Bọn họ rất muốn phát biểu cách nhìn của bọn họ đối với chuyện này, nhưng mà Lê Vĩnh Thiên vốn không nhắc đến chủ đề này nên bọn họ cũng không thể nói.

Lê Vĩnh Thiên cầm tư liệu trong tay, ngồi trên ghế vô cùng chăm chú mà đọc.

Những người khác cũng chỉ đành làm ra vẻ đọc tư liệu nhưng thật ra không tập trung được.

Đương nhiên Trương Minh Nguyệt có thể cảm nhận được sự không bình thường của đám người này, cô ta rất muốn tìm người hỏi, nhưng thấy tất cả đều cúi đầu xem tư liệu, cô ta cũng đành kìm lại.

“Ở đây cả sao?” Ngay lúc này, ở cửa lại vang lên giọng nói của Lê Vĩnh Thiên!

Đám người lập tức kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Lê Vĩnh Thiên đứng ở cửa, nhìn về phía người trong phòng mà phất tay thăm hỏi.

Đám người đồng loạt nhìn về phía Lê Vĩnh Thiên đang xem tư liệu, mà Lê Vĩnh Thiên cũng không hề ngẩng đầu.

Trương Minh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó hưng phấn chạy ra cửa.

“Đàn anh Tư Không Đồ, rốt cuộc anh cũng đến rồi!” Trương Minh Nguyệt vô cùng cung kính cúi chào Lê Vĩnh Thiên ở ngoài cửa.