"Đừng lo, tôi chỉ đưa anh ta về đồn để hỗ trợ điều tra. Nếu Lê Uy Long thực sự chỉ phòng vệ, tôi sẽ không làm khó anh ta nữa." Ánh Hạ nói.
"Tôi sẽ đi với cô ấy, mọi chuyện sẽ ổn thôi, hai người không phải lo lắng." Lê Uy Long an ủi.
Vào lúc này, lại có thêm một vài chiếc xe cảnh sát chuyên dụng xuất hiện bên cạnh hiện trường.
Một nhóm cảnh sát bước ra khỏi xe và rất sốc khi trông thấy hiện trường vụ án mạng.
"Đội trưởng, chúng tôi đã đến trễ, hung thủ giết người đã bị bắt chưa ạ?" Một trong những cảnh sát đến đứng cạnh Ánh Hạ và hỏi.
"Đã bắt rồi đây, anh ta là Lê Uy Long." Ánh Hạ đẩy Vĩnh Thiên lên trước và nói.
"Đội trưởng ra tay nhanh thật đó!" Anh cảnh sát nọ cười nói.
Loading...
"Cậu hãy thu thập tất cả bằng chứng có liên quan tại hiện trường này, sau đó đưa các xác chết về nhà xác của sở để xác minh danh tính họ, xem họ có đúng là Thất bang Sát thủ hay không. Còn bây giờ tôi sẽ đưa Lê Uy Long về sở để thẩm vấn." Ánh Hạ nói với vẻ nghiêm túc.
"Vâng! Tôi đã rõ thưa đội trưởng!" Viên cảnh sát nói.
"Được rồi, Lê Uy Long, mau đi với tôi!" Nói xong, Ánh Hạ áp giải Vĩnh Thiên lên xe của mình và chuẩn bị rời đi.
"Vĩnh Thiên....." Chu Nhược Mai vẫn rất lo lắng và chạy theo hai người họ.
"Dư Hân, anh thực sự không sao mà. Em đừng lo lắng quá! Nhân tiện, em có thể gọi cho Thiên Thành giúp anh không? Hãy nói là anh đã đến Sở cảnh sát thành phố để hỗ trợ điều tra và bảo Thiên Thành đừng hành động vội vàng. Số điện thoại của anh ta là......." Lê Uy Long cẩn thận dặn dò vợ mình, và ghé vào tai cô đọc số điện thoại của Thiên Thành.
Vĩnh Thiên lo rằng nếu Thiên Thành biết rằng anh ta đã bị bắt đến sở cảnh sát thì sẽ lập tức cử Lưu Bảo Kim đưa sư đoàn của anh ta vào thành phố ứng cứu. Như vậy thì sẽ hỏng hết toàn bộ kế hoạch mà họ đã bàn bạc từ đâu. Vì vậy anh phải dặn trước Chu Nhược Mai thông báo với Thiên Thành và yêu cầu anh ta đừng hành động lỗ mãng.
"Được, em biết rồi." Chu Nhược Mai không hiểu ý của Vĩnh Thiên là gì, nhưng cô vẫn ghi nhớ số điện thoại của Thiên Thành trong đầu.
"Thiên Thành mà anh đang nói đến là viên Trung úy của đơn vị Đại Long đó hả?" Ánh Hạ cau mày hỏi.
"Phải." Lê Uy Long đáp.
"Haha.... Anh ta thì có thể hành động lỗ mãng gì chứ? Thiên Thành đó dám đến đây cướp ngục sao? Nếu vậy, chỉ cần anh ta xuất hiện, tôi sẽ bắt giữ luôn một thể! Nghe nói anh ta đã mạo nhận mình là một Trung úy, đây đúng là cơ hội tốt mà! Anh hãy mau khai ra nơi ẩn náu của hắn ta đi!" Ánh Hạ nói dữ dội.
"....." Lê Uy Long toát mồ hôi đầm đìa, "Không được, tôi sẽ không phản bội đồng đội của mình."
"Không sao, bây giờ anh không nói với tôi cũng được. Nhưng khi chúng ta trở về sở cảnh sát, tôi sẽ có những cách riêng để buộc anh khai ra điều đó!" Ánh Hạ nói một cách quyết liệt. Chỉ cần về đến Sở, cô sẽ có cả trăm cách để Lê Uy Long khai báo một cách trung thực!
Ngay khi Ánh Hạ lái xe áp giải Lê Uy Long đi, Chu Nhược Mai chạy ngay về căn biệt thự và gọi cho Thiên Thành.
Lúc này, Phạm gia vẫn đang nghỉ ngơi ở trong phòng khách sạn, vừa thấy cuộc gọi của Chu Nhược Mai, anh liền trả lời ngay.
Lần trước khi Lê Uy Long gọi cho anh ta, Lê Soái đã sử dụng điện thoại di động của Chu Nhược Mai. Thiên Thành đã nhanh chóng lưu số đó lại, nên giờ đây có thể biết ngay rằng đó là số điện thoại của cô.
"Xin chào?" Đây đúng là số của Chu Nhược Mai, nhưng Thiên Thành không chắc là Lê Uy Long đang sử dụng điện thoại di động cô hay chính Chu Nhược Mai đang gọi. Nên anh ta cứ giữ phép lịch sự trước.
"Là số của Trung úy Thiên Thành phải không?" Chu Nhược Mai cũng lo rằng cô đã nhớ nhầm số, vì vậy cô đã hỏi để kiểm tra trước.
"Chị dâu, là em đây, em là Thiên Thành. Chị gọi cho em lúc muộn thế này có việc gì không?" Thiên Thành đã nhận ra giọng nói của Chu Nhược Mai.
"Đúng là có chuyện. Vĩnh Thiên, anh ấy vừa mới bị bắt bởi một cảnh sát nào đó ở sở cảnh sát Thành phố. Anh ấy đã nhờ tôi thông báo với anh." Chu Nhược Mai nói với vẻ lo lắng.
"Sao? Anh Thiên đã bị ai đó của cục cảnh sát bắt đi?" Thiên Thành đang nằm dài bỗng đứng dậy. Anh đã đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi.
"Phải." Chu Nhược Mai nói, trong lòng tự hỏi vì sao giọng Thiên Thành lại có vẻ phấn khởi như vậy. Đây đâu phải là chuyện vui?!
"Tốt! Tốt! Thật quá tốt rồi!!" Thiên Thành hào hứng nói. Cứ phải ở lỳ trong khách sạn suốt những ngày này, anh ta đã rất mệt mỏi và gần như nghẹt thở, anh chỉ chờ Lê Uy Long bị người của cục cảnh sát đưa đi, như vậy thì anh ta có thể lập tức ra hiệu lệnh cho Lưu Bảo Kim đưa sư đoàn và lực lượng đặc nhiệm đóng quân ở vùng ngoại ô di chuyển vào thành phố, sau đó tiến thẳng đến cục cảnh sát làm một trận tưng bừng.
Chu Nhược Mai nghe Thiên Thành vỗ đùi cái đét đầy hào hứng, lại còn nhắc đi nhắc lại “chuyện tốt”, cô đột nhiên toát mồ hôi. Chẳng lẽ do đã bị Lê Uy Long bắt nạt quá nhiều, nên giờ đây khi biết rằng Lê Uy Long bị bắt, Thiên Thành mới cảm thấy hạnh phúc như vậy không?
"Chuyện này có gì vui sao? Lê Uy Long đã bị bắt đó, anh thấy hả hê lắm à?" Chu Nhược Mai cau mày hỏi với vẻ không hài lòng.