Do đó, cô không có thời gian để gọi và thông báo về Sở cảnh sát.
"Cô định đến thung lũng Ngạc Khuông một mình à?" Thính giác của Lê Uy Long rất tốt. Loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện giữa Ánh Hạ và cấp dưới, Vĩnh Thiên nhận ra ngay tình hình nguy cấp mà Quang Hùng đang mắc phải.
"Tôi không kịp gọi về Sở cảnh sát. Làm ơn giúp tôi gọi điện !"
Cố gắng tăng tốc thật nhanh đến thung lũng Ngạc Khuông nên lúc này Ánh Hạ không thể phân tâm. Chỉ một giây không tập trung chú ý, một tai nạn xe hơi nghiêm trọng rất có thể xảy ra trên cung đường ngoằn nghèo đèo dốc này.
"Được." Tất nhiên Lê Uy Long sẵn sàng giúp đỡ việc này.
Là một chiến binh cầm quân trên Mặt trận, nhiệm vụ của anh là bảo vệ Tổ quốc. Bây giờ trong cuộc sống đời thường, bắt giữ tội phạm ma túy cũng là một công việc để bảo vệ đất nước thân yêu của anh. Dòng máu yêu nước của một chiến sĩ quân đội dũng cảm luôn chảy trong huyết quản thì làm sao anh có thể làm ngơ khi Ánh Hạ và lực lượng cảnh sát đang cần.
Loading...
Hơn nữa, những kẻ đó đều thuộc bang Hổ Báo, kẻ thù giết cha của anh. Anh cũng muốn giúp đỡ những chiến sĩ cảnh sát này hoàn thành nhiệm vụ của mình. Lê Uy Long nhẩm tính, chỉ khoảng hai trăm người thì vẫn chưa cần gọi đến đơn vị tinh nhuệ của Lưu Bảo Kim.
Vì vậy, anh lấy điện thoại di động của Ánh Hạ gọi về Sở cảnh sát yêu cầu gửi chi viện tới Thung lũng Ngạc Khuông.
Mặc dù tay vẫn bị còng nhưng Vĩnh Thiên xoay xở gọi được. Lúc tắt máy, Lê Uy Long nhận ra Ánh Hạ bắt đầu kéo hết ga, phóng đi với tốc độ nhanh khủng khiếp. Anh nhíu mày kêu lên.
"Cô muốn chết sao? Lái xe với tốc độ thế này thì cô chưa chết vì súng đạn đã chết vì tai nạn ô tô rồi đấy!" Lê Uy Long kêu lên.
Không phải là anh ta sợ chết, mà cảm thấy rằng nếu chết một cái chết lãng xẹt thế này thì thật là không đáng.
"Anh im đi! Tôi đang vội đi cứu người!" Ánh Hạ hét lên giận dữ, không có ý định chậm lại.
Khi thấy Ánh Hạ liên lục đánh vô lăng qua trái rồi qua phải, vượt lên trước vô số xe đi cùng chiều, lách qua khe hở giữa những chiếc xe với một tốc độ kinh hồn, Lê Uy Long bắt đầu vã mồ hôi lạnh. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy lo sợ.
"Không! Tôi muốn xuống xe! Cho tôi xuống!"
Là Tổng tư lệnh của quân đội Long quốc, chịu trách nhiệm về an toàn của quốc gia, lại nặng gánh trên vai mối thù của cha còn chưa báo, Lê Uy Long không muốn bỏ mạng trong một hoàn cảnh chẳng mấy liên quan như thế này!
"Nếu muốn anh có thể nhảy khỏi xe!"
Dĩ nhiên với mong muốn cứu đồng đội đang thôi thúc trong lòng, không bao giờ Ánh Hạ chấp nhận dừng xe để cho anh xuống.
"..."
Lê Uy Long toát mồ hôi đầm đìa. Với tốc độ này mà nhảy xuống xe chỉ có thể tan xác! Anh không bao giờ lại làm loại chuyện ngu ngốc như thế !
"Sao? Anh không dám nhảy à?" Ánh Hạ cười khẩy.
"Tập trung vào tay lái của cô đi ! Đừng nói chuyện với tôi nữa." Lo sợ tai nạn, Vĩnh Thiên không dám làm cô ta mất tập trung.
Ánh Hạ ngay lập tức dừng nói. Phân tâm trong hoàn cảnh này, dù chỉ là một tích tắc sẽ là thảm họa, không chỉ cho mình mà còn cho nhiều người khác!
Cô ta tăng tốc hết cỡ, chạm tới tốc độ tối đa cho phép. Lúc này chiếc xe của cô ta hú còi ầm ỹ, lướt nhanh như một vạch thẳng trên đường!
Lê Uy Long không còn cách nào khác, vội kiểm tra lại dây an toàn xem đã thắt chặt hết mức hay chưa. Lần đầu tiên anh cảm thấy cuộc sống của mình vượt quá tầm kiểm soát và nằm trong tay kẻ khác trong một hoàn cảnh bất đắc dĩ như vậy.
Ra đến ngoại ô, số xe tải lớn trên đường cao tốc ngày một nhiều hơn nhưng Ánh Hạ vẫn không giảm tốc độ. Cô ta vượt qua những chiếc container đi cùng chiều với tốc độ của một kẻ điên mà không mảy may để ý gì tới mạng sống.
Hết chiếc này lại tới chiếc kia, mồ hôi của Lê Uy Long đổ ra đầy gáy. Tai nạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, không phải trong tích tắc này thì có thể ngay trong tích tắc tiếp theo!
Anh ta thậm chí đã bắt đầu tưởng tượng đến một vụ tai nạn ô tô thảm khốc với hai thi thể không còn nguyên vẹn. Rồi ngày mai toàn quốc sẽ có lệnh treo cờ rủ, Thủ tướng Chính phủ, Chủ Tịch nước, những quan chức đầu ngành sẽ tề tựu tại đám tang của anh ta mà bày tỏ lòng thương tiếc, các tờ báo lớn sẽ giật tít về tin tức kinh hoàng, và những đồng đội cấp dưới của anh không còn được nhìn thấy một vị tướng vĩ đại trên chiến trường nữa...
Ánh Hạ liếc Vĩnh Thiên bằng đuôi mắt, thấy anh ta căng người, mồ hôi túa ra đầy đầu liền nhân cơ hội buông lời mỉa mai : "Kẻ kiêu ngạo như anh nay cũng biết sợ rồi sao? "