Long Uy Chiến Thần

Chương 149: Hỗn Chiến (2)




"Cô là một cảnh sát có lương tâm và trách nhiệm cao với công việc, một người thực sự đứng về phía công lý. Những cảnh sát như cô giờ không còn nhiều nữa. Vì vậy tôi sẽ bảo vệ cô, để cô có thể tiếp tục sống mà bảo vệ công lý!! Người như cô xứng đáng được sống!!" Lê Uy Long vừa nói vừa căng thẳng kéo cò súng.

Anh đã được bí mật bổ nhiệm làm trưởng đoàn thanh tra để điều tra các quan chức của thành phố Đà Lạt, từ lớn và nhỏ, và bí mật xác định xem họ có đủ tiêu chuẩn hay không. Giờ đây sự thể hiện của Ánh Hạ khiến anh rất hài lòng.

Thật không dễ gì được chứng kiến cảnh tượng một nữ cảnh sát xông pha giết chết kẻ thù, cô ấy thà chết chứ không bỏ rơi đồng đội của mình. Dù là rơi vào tình thế hiểm nghèo vẫn dũng cảm tiến lên. Làm sao Lê Uy Long nhẫn tâm để một người như vậy hy sinh?

Trong tương lai anh nhất định sẽ đề nghị lên cấp trên cất nhắc Ánh Hạ lên một chức vụ cao hơn. Những người vừa có tâm, vừa có năng lực thì nên được trọng dụng!

Nghe những gì Lê Uy Long nói, Ánh Hạ đột nhiên thấy cảm động trong lòng. Cô không nghĩ rằng Lê Uy Long, người vẫn luôn tranh cãi và nói chuyện thiếu tôn trọng với cô, lại là một người có lương tâm thuần khiết.

"Ở đây quá nguy hiểm, anh hãy chạy đi. Chuyện này vốn không liên quan gì đến anh cả, tôi không muốn anh chết ở đây!" Ánh Hạ lo sợ khi thấy lực lượng kẻ thù quá đông, cứ đà này Lê Uy Long sớm muộn cũng bị giết. Cô không muốn anh ta chết, không muốn Chu Nhược Mai phải trở thành góa phụ. Vì vậy cô nhất định phải giúp anh ta thoát khỏi đây.

"Đừng quên, tôi là một lính đặc nhiệm đấy! Không chỉ cô mới có trách nhiệm tiêu diệt bọn tội phạm này đâu! Cô cứ giục tôi bỏ trốn như vậy, khác nào muốn tôi nhận thêm tội đào ngũ nữa?" Lê Uy Long nói.
Loading...


Ánh Hạ rất ngạc nhiên khi nghe điều này. Vừa rồi khi ngồi trong xe, thấy cô lái xe quá nhanh, Lê Uy Long thậm chí còn đòi ra khỏi xe vì sợ chết, nhưng giờ đây anh ta lại muốn bất chấp tính mạng?

"Được rồi! Nếu cấp dưới của tôi có thể được giải cứu lần này, tôi chắc chắn sẽ tặng anh một phần thưởng cho lòng dũng cảm ngày hôm nay!" Ánh Hạ nói, cô nghĩ rằng Lê Uy Long sẽ phấn khích và có thêm sức mạnh khi được treo phần thưởng.

Người xưa đã nói, con người ta thường chết vì tiền như chim chết vì thức ăn. Có lẽ Lê Uy Long cũng là một người như vậy!

"......" Lê Uy Long cũng cạn ngôn với nữ cảnh sát này nên im lặng không nói. Hiện giờ anh đang sống trong một biệt thự hạng sang và lái chiếc xe hơi tiền tỉ. Trông anh giống một người thiếu tiền sao?

"Cô nói nhiều quá, định tự sát đấy à? Chúng ta cần phải tập trung tiêu diệt kẻ thù trước! Cô phải có niềm tin rằng mình sẽ chiến thắng và chiến đấu đến cùng! Bởi vì cô không chiến đấu một mình!" Lê Uy Long lo rằng Ánh Hạ sẽ không đủ tự tin để chiến thắng nên đã cổ vũ cô ấy.

"Được rồi!" Ánh Hạ được Lê Uy Long khích lệ thì bỗng vực lại tinh thần, đôi mắt sáng rỡ, khí thế bừng bừng như thể một vị thần vừa giáng trần, sẵn sàng giết chết tất cả kẻ địch.

Vì vậy, cô ngừng nói chuyện và tập trung bắn phá kẻ thù.

Khi những làn đạn của kẻ thù bay tới, Lê Uy Long không còn trốn đằng sau cái cây, nhưng giống như Ánh Hạ, anh tiếp tục vừa chạy trong rừng vừa bắn trả ra.

Quang Hùng thấy đội trưởng và Lê Uy Long đang lần lượt xử lý những tên tội phạm này, máu anh ta sôi lên. Anh ta không muốn ngồi yên nhìn nữa. Liền lập tức lao ra khỏi cái cây, giương súng và bắt đầu bắn vào những tên tội phạm gần đó.

Bằng cách này, ba người Lê Uy Long, Ánh Hạ và Quang Hùng đã chiến đấu ác liệt ở cả ba phía với băng Hổ Báo và Lions Gate.

Tuy nhiên, do lực lượng địch quá đông, họ đã bị phân tán. Điều này tạo cơ hội cho kẻ thù tấn công riêng lẻ từng người.

Trong cuộc hỗn chiến, một viên đạn lạc bay về phía chân của Quang Hùng.

"Quang Hùng cẩn thận!" Ánh Hạ vội vã hét lên khi thấy viên cảnh sát dưới trướng gặp nguy hiểm.

Tuy nhiên, Quang Hùng lúc này đang tập trung bắn người, và tốc độ của viên đạn quá nhanh, anh ta không thể nào tránh kịp được.

"Ahhhh----------" Anh ta đột nhiên hét lớn khi bị trúng đạn vào chân.

"Quang Hùng!!" Ánh Hạ kinh hãi khi nghe tiếng anh ta hét lên và máu từ chân bắt đầu trào ra.

"Tôi ổn!" Quang Hùng nghiến răng chịu đựng cơn đau này, chạy lết ra sau một cái cây và trốn tạm vào đó.

Thấy Quang Hùng đã tìm thấy một nơi tương đối an toàn để trốn, Ánh Hạ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút và tiếp tục trở lại bắn kẻ thù.

Vì quân số kẻ thù thực sự đông, lại bị phân tán trong rừng, tình hình chiến đấu càng trở nên nguy hiểm.

Nếu không cẩn thận, cô sẽ dễ dàng bị bắn trúng.

Lúc này, khẩu súng lục của Ánh Hạ lại đột nhiên hết đạn! Tất cả các băng đạn mà cô ấy mang theo cũng đã được sử dụng hết!

Những thành viên trong băng Hổ Báo và Lion Gate nhanh chóng nhận ra điều đó và mừng thầm trong lòng. Sau đó chúng lần lượt chĩa mũi súng về phía cô, quyết tâm xử lý nhanh gọn.

"Đội trưởng, cầm lấy súng này!!"

Vào đúng thời khắc sinh tử này, Ánh Hạ đột nhiên nghe thấy Lê Uy Long hét lên, sau đó là một khẩu AK47 bay vút trong không trung, lao thẳng về phía cô!