Long Uy Chiến Thần

Chương 153: Điều mờ ám




"Lê Uy Long đã cứu tôi, nếu không tôi đã chết rồi." Ánh Hạ nói.

Quang Hùng nhìn sang và thấy máu chảy trên chân phải của Lê Uy Long, anh hiểu ngay rằng Lê Uy Long đã dùng chân để chắn cho đội trưởng của anh ta khỏi bỏ mạng vì viên đạn.

"Cảm ơn anh đã cứu đội trưởng và giúp chúng tôi thoát khỏi tay bọn tội phạm này." Quang Hùng nhìn Vĩnh Thiên một cách chân thành.

Anh thực sự đánh giá cao Lê Uy Long. Nếu không có anh ta tham gia trận chiến, một mình anh và Ánh Hạ chắc chắn sẽ không thể thoát thân trong vòng vây của hơn hai trăm tên tội phạm. Chắc chắn thung lũng Ngạc Khuông sẽ là nơi anh và nữ đội trưởng Ánh Hạ phải ngã xuống hi sinh.

"Không có gì. Ai cũng có trách nhiệm loại bỏ những tên tội phạm này!" Lê Uy Long khiêm tốn nói.

"Lục Cao! Lục Cao!" Ánh Hạ gọi Lục Cao một lần nữa.
Loading...

Lục Cao nghe thấy tiếng gọi thảm thiết của Ánh Hạ liền từ từ mở mắt ra. Anh thều thào yếu ớt: "Đội trưởng, tôi chưa chết. Tôi chỉ mới ngất đi thôi."

Vị trí bị thương của anh ta không nằm ở chỗ hiểm, chỉ vì bị mất quá nhiều máu, Lục Cao mới ngất đi.

"Lục Cao, may là anh chưa chết! Thật tốt anh vẫn còn sống ở đây. Anh dọa tôi sợ chết đi được!" Ánh Hạ thấy người đồng chí của mình còn sống, cô mừng rơi nước mắt.

"Thế còn những tên tội phạm đó thì sao?" Lục Cao vừa mới ngất đi nên chưa biết cụ thể tình hình.

"Chúng tôi giết chúng rồi." Ánh Hạ nói.

Lục Cao nhìn xung quanh, thấy xác chết ở khắp mọi nơi, tất cả đều là xác của bọn tội phạm, anh ngạc nhiên khôn tả!

"Chi viện của chúng ta đến rồi à?" Lục Cao hỏi.

"Không. Đội tiếp viện chưa đến nhưng đội trưởng và anh Lê Uy Long đã bắt chết hết bọn chúng!"

Quang Hùng hào hứng nói. Nghĩ đến cảnh Lê Uy Long và Ánh Hạ chiến đấu với hơn hai trăm tên tội phạm vừa nãy, lòng anh tràn ngập sự đam mê và ngưỡng mộ.

"Cái gì? Đội trưởng và anh ấy có thể giết chết hơn hai trăm tên tội phạm có súng?" Lục Cao ngạc nhiên không tin vào tai mình.

"Ừ. Nhưng bây giờ cậu đang bị thương nặng, đừng nói quá nhiều. Sau khi cậu khỏe lại, tôi sẽ từ từ kể lại cho cậu về câu chuyện chiến đấu vừa qua của hai người bọn họ với hơn hai trăm tên tội phạm nguy hiểm này." Quang Hùng vẫn còn phấn khích.

"Lạ quá. Trận chiến cũng đã kết thúc, mà tại sao quân tiếp viện của chúng ta còn chưa đến?"

Ánh Hạ thấy Lục Cao, Quang Hùng và Lê Uy Long đều bị thương, cô lo lắng muốn đưa họ đến bệnh viện, nhưng quân tiếp viện của cô vẫn chưa thấy tới. Cô bỗng thấy lo lắng, trong lòng có một dự cảm về một điều không thỏa đáng.

Vừa nãy trên đường, cô đã yêu cầu Lê Uy Long gọi về Sở cảnh sát yêu cầu thêm chi viện. Cô cũng nghe anh ta nói rất rõ ràng tình hình nguy hiểm ở thung lũng Ngạc Khuông vậy mà cho đến giờ vẫn chưa thấy một ai được gửi đến. Đúng ra bây giờ họ đã tới đây lâu rồi mới phải!

"Có kẻ đã cố tình trì hoãn việc gửi chi viện tới đây!" Lê Uy Long trầm giọng nói.

"..." Ánh Hạ không mong đợi Lê Uy Long đưa ra khẳng định như thế, nhưng đánh giá từ tình hình hiện tại, điều đó thực sự có thể!

Ngay cả khi hai người đã lái xe rất nhanh, nhưng cuộc chiến cũng đã kéo dài hơn 20 phút, nếu Sở cảnh sát cử thêm chi viện thì nhất định họ đã có mặt ở đây!

"Tôi chưa thể đưa ra kết luận về việc này. Tôi sẽ gọi xe cứu thương trước." Ánh Hạ nói xong liền lấy điện thoại di động ra và gọi xe cứu thương.

Rồi cô quay sang nhìn Vĩnh Thiên một cách biết ơn "Anh Lê Uy Long, lần này tôi thực sự muốn cảm ơn anh. Anh không chỉ giúp tôi nhanh chóng đến được đây, giúp chúng tôi chiến đấu mà còn cứu mạng của tôi nữa. Các đồng đội của tôi cũng được cứu. Tôi không biết lấy gì đền đáp cho lòng tốt của anh, chỉ ... chỉ ... "

Ánh Hạ hiếm khi nói những lời cảm ơn với mọi người nên cô không biết phải nói gì sau đó nữa.

"Chỉ có gì? Đừng nói rằng cô ta hứa chỉ có thể đáp tặng mình một tấm chân tình thì toi! Mình là một người đàn ông đã có vợ!" Lê Uy Long toát mồ hôi đầm đìa thầm nghĩ. Anh ta thực sự lo rằng Ánh Hạ sẽ nói những lời như thế.

"Cô không được nghĩ quá nhiều!"

Ánh Hạ sững người lại, mặt cô đỏ ửng lên. Lê Uy Long này thực sự hàm hồ! Anh ta nghĩ đã cứu cô vì vậy mới có ý nghĩ cô muốn dành cho anh ta tình cảm trai gái thông thường sao. Thật là một chuyện vô lý! Hàm hồ hết sức!