"Lê Uy Long, đi thôi!" Lê Hồng Ngọc không muốn nói thêm bất kỳ lời nào với Lương Tuấn Thịnh, nên khi nhìn thấy cậu ta cô chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
"Cô Dung, cô cứ yên tâm, không cần phải sợ hắn."
Lê Uy Long nói nhẹ nhàng. Anh muốn tìm Lương Tuấn Thịnh, nhưng bây giờ Lương Tuấn Thịnh đã tự mình đưa thân đến cửa, làm sao anh lại có thể bỏ qua dễ dàng?
Anh muốn xem Lương Tuấn Thịnh kiêu ngạo và độc đoán như thế nào!
"Yeah! Cô giáo Dung, tôi có ăn thịt cô đâu. Tại sao cô lại sợ tôi như vậy? Học sinh thường sợ giáo viên. Làm gì có chuyện giáo viên lại sợ học sinh như thế? Đừng vội bỏ đi!" Lương Tuấn Thịnh bắt đầu giở thói bất lương ra nói.
Hắn ta và đám bạn đằng sau không biết Lê Uy Long và Thiên Thành, người quản lý khách sạn cũng không biết họ.
Loading...
Mặc dù Lê Uy Long là một người con rể nổi tiếng, nhưng thành phố này rất lớn, không phải ai cũng chú ý đến những điều này, vì vậy nhiều người không biết mặt Lê Uy Long.
"Lương Tuấn Thịnh, cậu muốn gì?" Lê Hồng Ngọc hỏi.
"Cô giáo Dung, tôi muốn mời cô dùng bữa! Dù sao thì tôi cũng dự định sẽ ăn ở đây. Mà cô đang ở đây rồi thì tôi muốn mời cô ngồi xuống luôn cũng được." Lương Tuấn Thịnh nói.
Nói rồi hắn ta vẫy tay về phía đám thanh niên bên ngoài: "Vào đi, ngồi ăn với cô giáo của tôi."
Đám thanh niên lao vào ngay lập tức.
"Tôi không cần cậu mời tôi. Tôi không muốn ăn cùng cậu."
Lê Hồng Ngọc khảng khái nói. Cô sẽ không ăn chung với loại cặn bã này, kẻ đã khiến Kiều Vy nhảy ra khỏi tòa nhà và khiến bản thân cô bị đuổi đi.
Lương Tuấn Thịnh dài giọng: "Cô giáo Dung, tôi cũng là học sinh của cô kia mà! Hãy nhận lời để giữ sĩ diện cho tôi một chút!"
"Tôi không có một học sinh như cậu!" Lê Hồng Ngọc tức giận đến run cả giọng.
Lương Tuấn Thịnh vẫn ngoan cố: "Cô giáo Dung, tôi có rất nhiều điều muốn nói với cô. Ngồi xuống đây từ từ tôi sẽ nói!"
Nói xong, hắn ta đến bên cạnh Lê Hồng Ngọc, chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh cô.
Đám thanh niên đi cùng hắn cũng lục tục tìm chỗ ngồi, sắp sửa ngồi vào chỗ của chúng.
"Dừng lại cho tôi!" Lê Uy Long đột nhiên hét lên giận dữ.
Lương Tuấn Thịnh và đám bạn bè của hắn khựng lại một giây sau tiếng hét tức giận của Lê Uy Long.
"Mày quát to nhỉ? Định làm mọi người ở đây sợ đến chết đấy à?" Lương Tuấn Thịnh tức giận mỉa mai.
"Mày không đủ điều kiện để mời cô giáo Lê Hồng Ngọc dùng bữa ở đây." Lê Uy Long lạnh lùng nói từng tiếng một.
"Tao có mời mày ở lại ăn đâu? Tao thích mời ai, ăn ở đâu là việc của tao, mày quyền gì mà can thiệp?" Lương Tuấn Thịnh hống hách nói.
"Mày chỉ là một sinh viên, mày lấy tiền đâu mà ăn uống, chơi bời ở đây?" Lê Uy Long hỏi.
"Có vẻ như mày là đứa có mắt không tròng! Mày không biết cấp bậc của bố tao ở thành phố này sao? Nói cho mày biết, tao không bao giờ phải trả tiền cho việc ăn uống ở đây. Bố tao bao tất!" Lương Tuấn Thịnh kiêu ngạo nói.
"Dù bố mày có làm chức to đi nữa thì lương của ông ta cũng đâu có cao? Ông ta lấy đâu ra tiền để thanh toán hàng đống hóa đơn ăn chơi của mày như vậy?" Lê Uy Long tiếp tục hỏi.
"Đúng là loại ếch ngồi đáy giếng! Mày nghĩ cha tao thực sự thanh toán mấy cái hóa đơn giẻ rách này à? Tiền công thôi! Tất cả chỉ là loại tiền chùa mang tên HÓA ĐƠN ĐỎ haha…!", Lương Tuấn Thịnh cười vang.