Lê Hồng Ngọc thì hoàn toàn bị sốc khi thấy Thiên Thành hạ gục những vệ sĩ này ngay tắp lự như vậy. Cô không ngờ rằng bạn của Lê Uy Long lại mạnh đến thế!
Nhưng Lê Uy Long thì không quan tâm lắm đến chuyện này. Tất cả đều đã nằm trong dự đoán của anh.
"Bây giờ, ông còn muốn đuổi chúng tôi ra không?" Thiên Thành lạnh lùng hỏi.
Dương Văn Đức vừa chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của Thiên Thành, ông ta còn dám nói gì nữa?
Ông ta thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện gọi thêm nhân viên bảo vệ tới. Đến cả những vệ sĩ chuyện nghiệp này cũng đã bị Thiên Thành hạ gục chỉ trong vài giây, nhân viên bảo vệ có thể làm gì được anh ta chứ?
"Tôi chỉ muốn được yên ổn ăn bữa cơm với cô giáo Lê Hồng Ngọc ở đây. Nếu ông không còn việc gì để làm, xin vui lòng ra ngoài nhanh đi!!" Lê Uy Long nói một cách lạnh lùng, thậm chí không hề nhìn Dương Văn Đức.
"Tôi là chủ sở hữu của khách sạn này, anh còn dám đuổi tôi đi sao?" Dương Văn Đức vô cùng tức giận.
Loading...
"Chủ sở hữu khách sạn này thì sao? Ông chủ thì có quyền gây rối trong bữa ăn của khách à? Nếu ông rảnh rỗi như vậy, chi bằng ghé qua nhà bếp hỏi xem thức ăn đã sẵn sàng chưa, tại sao họ phục vụ lâu như vậy!" Lê Uy Long thản nhiên nói.
"Này quản lý, những người này... họ rốt cuộc là ai?" Dương Văn Đức cảm thấy rằng nếu ông ta tỏ ra sợ hãi như vậy thì thật là xấu hổ, vì vậy ông ta đành quay sang hỏi người quản lý khách sạn.
"Tôi... tôi cũng không biết!" Người quản lý nói.
"Họ ăn mặc rất bình thường. Tại sao anh lại để cho họ vào hả? Liệu họ có tiền để trả cho bữa ăn này không?" Dương Văn Đức nói.
Người quản lý nghe được điều này thì như vừa được khai sáng, anh ta ngay lập tức nói với Lê Uy Long và những người khác bằng một giọng gay gắt: "Nếu anh muốn ăn ở đây, hãy chi trả cho các món ăn trước! Nếu anh không có đủ tiền để thanh toán, tôi sẽ lập tức gọi cảnh sát đến đưa các người đi!"
"Sao lại có chuyện bắt khách phải thanh toán hóa đơn trước khi ăn?" Thiên Thành giận dữ nói.
"Nếu không thanh toán trước, ai mà biết liệu các người có đủ tiền để trả hóa đơn sau khi ăn hay không chứ? Đừng nghĩ rằng có thể ăn chùa ở đây! Thời đại bây giờ, người có tiền mới là vua!", Người quản lý cao giọng nói.
Thiên Thành vẫn muốn lý luận với họ, nhưng Lê Uy Long không muốn tạo thêm bất kỳ mâu thuẫn nào nữa, anh liền nói: "Được rồi, cứ để họ tính toán hóa đơn trước đi, các món chúng ta đã đặt mua hết bao nhiêu, cứ trả tiền cho nó trước là được."
Lê Uy Long thực sự không muốn vướng víu vào những chuyện vớ vẩn như vậy. Anh đến đây chỉ để có một bữa ăn vui vẻ với cô giáo cũ, không phải để gây rắc rối.
Nếu những chuyện rắc rối này vẫn cứ tiếp diễn, có lẽ cô Dung sẽ không còn tâm trạng để ăn nữa.
Cô ấy là một phụ nữ nhã nhặn, anh hoàn toàn không muốn trở nên tàn nhẫn trước mặt cô.
Khi Thiên Thành nghe Lê Uy Long nói điều này, anh ta đành phải nói với đám người của khách sạn: "Các người nghe rồi chứ? Mau giải quyết chuyện tiền bạc này đi. Thích trả hóa đơn trước thì chiều!"
Người quản lý lập tức đi tìm bộ phận hạch toán để lập một hóa đơn.
Các vệ sĩ cũng nhân cơ hội này đứng dậy ngay, tất cả đều xấu hổ đến cùng cực.
Một lúc sau, người quản lý đưa một người phục vụ qua.
"Tổng cộng là 25 triệu 750 ngàn đồng, ai sẽ là người trả hóa đơn này?", Người phục vụ nói.
Thiên Thành im lặng không nói gì, không phải vì anh không muốn trả tiền, mà vì Lê Uy Long đã mời giáo viên của mình bữa ăn này. Nếu anh đứng ra trả hóa đơn, Vĩnh Thiên chắc chắn sẽ không vui.
Hơn nữa, cô giáo Lê hẳn cũng sẽ buồn bã về việc này. Cô sẽ nghĩ rằng đang phải ăn chầu ăn chực từ một người ngoài cuộc như anh.
Do đó, việc thanh toán này tốt hơn hết là để lại cho Lê Uy Long thực hiện!
Ngay khi nghe tin bữa ăn có giá hơn hơn 25 triệu đồng, Lê Hồng Ngọc bàng hoàng cả người và mồ hôi lập tức vã ra. Chỉ một vài món ăn mà có giá hơn 25 triệu. Xem ra các món ăn trong khách sạn năm sao này thực sự đắt tiền!
"Vĩnh Thiên à, giá đồ ăn ở đây rất đắt đỏ, chúng ta đừng ăn nữa, hãy nhanh chóng rời khỏi đây! Cô biết nhiều quán ăn bình dân hơn mà vẫn ngon lắm!!" Lê Hồng Ngọc nói.
"Cô Dung, không sao đâu. Em có đủ khả năng chi ra số tiền ít ỏi này mà." Lê Uy Long vừa nói vừa lấy ra tấm Thẻ Rồng tối cao mà Thiên Thành đã đưa cho lần trước.
Từ khi nhận tấm thẻ đặc biệt này từ Thiên Thành, anh chỉ mới sử dụng mất vài trăm đô la để nộp hóa đơn điện thoại, còn sau đó anh cũng không hề sử dụng đến nó.
Hôm nay cả anh và Thiên Thành đều không mang tiền mặt, chỉ có thể sử dụng tạm tấm Thẻ Rồng tối cao này.
Sau khi Lê Uy Long rút tấm thẻ ra, anh nói: "Tôi không có tiền, hãy quẹt thẻ này đi!"