"Cô nói chuyện cũng thoải mái thật đấy! Sao có thể nói huỵch toẹt ra như vậy chứ?!" Lê Uy Long nói.
"Tôi đã dè dặt lắm rồi! Nếu tôi không nói rõ ràng hơn một chút, liệu tên đần như anh có hiểu ra được không?" Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Ờ.... vậy tôi nghe cô và hành động tối nay luôn." Lê Uy Long nói, khuôn mặt nóng bừng khi nghĩ đến chuyện này.
"Tốt! Nên thế! Sau khi anh và Chu Nhược Mai gạo nấu thành cơm, tôi sẽ đến nhà hai người ở lại vài ngày sau." Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Được rồi, vậy thì cô đi đường cẩn thận đấy." Sau khi được Nguyễn Tú Cẩm giác ngộ, Lê Uy Long không muốn giữ cô ấy ở lại nhà riêng của mình quá lâu nữa.
Rốt cuộc, nếu cô ấy sống ở đây sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc sống vợ chồng của anh và Dư Hân, hơn nữa cũng mang lại rất nhiều bất tiện cho chính cô ấy.
Loading...
"Gì đây! Mới đó mà anh đã vội vã đuổi tôi đi rồi à?" Nguyễn Tú Cẩm giận dữ nói.
"Đây không phải là những gì cô muốn sao? Có gì sai khi tôi nói như vậy chứ?" Lê Uy Long nói một cách ngây thơ.
"Tôi muốn rời đi, nhưng không phải bây giờ!" Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Hả, không phải bây giờ? Vậy thì là lúc nào? Chính cô vừa bảo tôi nên hành động tối nay, rồi bây giờ lại bảo không muốn đi. Rốt cuộc cô có ý gì?" Lê Uy Long thực sự không hiểu nổi người phụ nữ kỳ lạ này.
"Đừng lo, tôi không định xen vào chuyện hành sự của anh đâu. Nhưng ít nhất tôi cũng phải đợi cho đến khi Dư Hân đi làm về đã, để thông báo cho cô ấy chuyện tôi sẽ rời đi. Nếu không, Dư Hân sẽ nghĩ là tôi bị anh đuổi đi mất!" Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Hóa ra là chuyện này, vậy hãy đợi cho đến khi cô ấy đi làm về." Lê Uy Long cũng cảm thấy rằng những lời của Tú Hằng rất có lý, và ngừng thúc giục cô.
Sau đó, Nguyễn Tú Cẩm tiếp tục đóng gói đồ đạc của mình.
Hai giờ sau, Chu Nhược Mai tan làm và trở về biệt thự.
"Dư Hân, cuối cùng cậu cũng đã về!" Nguyễn Tú Cẩm mừng rỡ khi thấy Chu Nhược Mai đã trở lại.
"Cuối cùng? Cảm giác như thể cậu đã chờ tớ rất lâu ấy nhỉ!" Chu Nhược Mai ngạc nhiên nói.
"Ừ, đúng là tớ đã chờ đợi cậu rất lâu!" Tú Hằng nói.
"Có chuyện gì sao? Cậu chờ tớ về để nói chuyện gì à?" Chu Nhược Mai hỏi.
"Thì...tớ đang chờ cậu trở về để nói lời tạm biệt....." Nguyễn Tú Cẩm nói dè dặt.
"Lời tạm biệt á? Cậu định đi đâu sao?" Chu Nhược Mai ngạc nhiên hỏi.
"Tớ muốn quay trở về nhà riêng của mình." Tú Hằng trả lời.
"Hả? Nhưng....tại sao tự nhiên lại....?" Chu Nhược Mai kinh ngạc thốt lên.
"Thì bởi vì tớ không muốn ảnh hưởng đến thế giới riêng của cậu và Vĩnh Thiên, tớ định sẽ quay trở về căn chung cư để sống một thời gian." Tú Hằng bình thản nói.
"Cái gì mà thế giới riêng của hai người chứ? Tớ và cậu chính là thế giới hai người mà!" Chu Nhược Mai đỏ mặt nói.
"Mặc dù chúng ta là bạn thân, nhưng người có thể sống với cậu cả đời là Lê Uy Long cơ, chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị chia cách, vì vậy tốt hơn hết là tớ nên rời đi ngay bây giờ." Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Hôm nay cậu bị làm sao vậy? Cậu đang nói vớ vẩn gì thế? Tớ không hiểu!" Chu Nhược Mai nói với khuôn mặt đỏ bừng. Cô dĩ nhiên đã hiểu ý của Tú Hằng, nhưng cô cảm thấy xấu hổ khi phải thừa nhận điều đó.
"Đừng giả vờ với tớ, tớ biết cậu hiểu rõ ý tớ mà. Vừa nãy tớ đã giáo huấn Lê Uy Long một bài rồi! Tớ nói với anh ta rằng hai người đã kết hôn được ba năm, nhưng vẫn chưa viên phòng lần nào. Nhưng trong thời gian này, cả hai đã trải qua rất nhiều chuyện, tớ nghĩ cậu đã hoàn toàn chấp nhận anh ta rồi, vì vậy nên đừng kéo dài thời gian thêm nữa." Nguyễn Tú Cẩm nói.
Nghe lời người bạn nói, khuôn mặt của Chu Nhược Mai càng trở nên nóng bừng. Trong khoảng thời gian gần đây, cô quả thực đã nghĩ khác rất nhiều về Lê Uy Long và hết sức ngưỡng mộ anh ấy. Đặc biệt là sau đám cưới đó, rồi cả khi cô bị bắt cóc, Lê Uy Long đã một mình đến giải cứu cô... Những chuyện đó đã khiến cô vô cùng cảm động và từ lâu đã âm thầm chấp nhận anh rồi.
Nhưngcũng trong thời gian này, Nguyễn Tú Cẩm luôn có mặt ở đây nên dù cô có muốn “bật đèn xanh” cho Lê Uy Long cũng không được!