Long Uy Chiến Thần

Chương 267: Nữ đặc vụ đáng sợ (1)




Ngay sau đó, Lê Uy Long đưa Lưu Bảo Thông đi kiểm tra tình hình bố của cô giáo cũ – Lê Hùng Thanh.

Lê Hùng Thanh chỉ bị gãy xương ở hai chân, điều trị dễ dàng hơn so với Kiều Vy. Lưu Bảo Thông đã chắc chắn rằng có thể chữa trị cho Kiều Vy, nên chấn thương xương của Lê Hùng Thanh hẳn cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi!

Nhưng Lê Uy Long chợt nhớ rằng Lê Hồng Ngọc cũng đã bị nhóm côn đồ của Bai đầu trọc đánh bất tỉnh trước đó, cô ấy bị đá đến nôn ra cả máu, vì vậy anh đã yêu cầu Lưu Bảo Thông kiểm tra cả sức khỏe của cô.

Sau khi kiểm tra Lê Hồng Ngọc, bác sĩ Lưu nói: "Cô gái này có một vài chấn thương nhỏ bên trong cơ thể. Tôi sẽ cho cô ấy một đơn thuốc và cô ấy sẽ ổn thôi."

Nói xong, Lưu Bảo Thông lập tức lấy ra một hộp thuốc màu đen từ hộp y tế của mình, lấy một viên trong đó ra và yêu cầu Lê Hồng Ngọc uống nó.

Lê Hồng Ngọc biết rằng Lưu Bảo Thông là một bác sĩ quân y giỏi, nên dĩ nhiên là cô tin tưởng thuốc của ông. Vì vậy cô đã uống viê thuốc đó ngay.

Tiếp theo, Lưu Bảo Thông lần lượt chăm sóc riêng cho Kiều Vy và Lê Hùng Thanh.
Loading...

Lê Uy Long không còn việc gì cần phải làm trong lúc này, nên anh đã ở lại cùng họ trong bệnh viện.

Đúng lúc này, một nữ quân nhân cao lớn trong bộ quân phục bất ngờ xuất hiện ngay trước cửa phòng bệnh!

Lê Uy Long vừa trông thấy nữ quân nhân này, mồ hôi lạnh đã toát ra như tắm.

Bởi vì nữ quân nhân này chính là Hà Ngọc Lan mà anh không muốn chạm mặt nhất.

"Hà Ngọc Lan, cô đang làm gì ở đây vậy?" Lê Uy Long hỏi.

"Anh Thiên, tôi cứ phải ở trong khách sạn mãi, chán chết đi được! Nên muốn ra ngoài hít thở một chút." Hà Ngọc Lan nói. Thiên Thành đã dặn dò cô trước khi đến đây rằng không được phép gọi Lê Uy Long là Soái tướng, cô vẫn nhớ chuyện này.

Đầu của Lê Uy Long đột nhiên nóng dần lên.

Lê Hồng Ngọc bỗng trông thấy một nữ quân nhân xinh đẹp đang đến gần Lê Uy Long, cô đã rất ngạc nhiên.

"Đi với tôi mau!" Lê Uy Long liếc nhìn đám đông trong phòng bệnh, sẽ thật bất tiện nếu khiển trách Hà Ngọc Lan ở đây. Vì vậy anh vội vã bước ra khỏi phòng bệnh.

Hà Ngọc Lan cũng đi theo sau anh.

Hà Ngọc Lan xinh đẹp trong bộ quân phục chỉnh tề đang đi theo Lê Uy Long qua hành lang, chuyện này đã vô tình thu hút vô số ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.

Cô ấy trông đặc biệt cao ráo với đôi chân dài thon thả, dáng người rất cân đối và gương mặt cũng khả ái, dĩ nhiên sẽ thu hút ánh nhìn của người lạ.

Chưa có ai từng thấy một nữ quân nhân xinh đẹp như vậy bao giờ, thần thái của cô dường như đã giết chết tất cả các nữ minh tinh chỉ trong vài giây!

Lê Uy Long cảm thấy cực kỳ xấu hổ, khuôn mặt cau có vô cùng. Sau khi rời bệnh viện và đến một góc vắng vẻ, anh dừng lại và hét lên: "Đứng nghiêm!"


Hà Ngọc Lan vội vàng dừng bước, hai chân khép lại, đầu ngẩng cao, và đứng thẳng trong tư thế nghiêm quân đội.

"Hà Ngọc Lan!" Lê Uy Long hét lên với một chút khó chịu.

"Có!" Hà Ngọc Lan trả lời.

"Là ai kêu cô đến thành phố Đà Lạt?" Lê Uy Long hỏi.

"Tôi tự mình đến!" Hà Ngọc Lan cũng trả lời dứt khoát.

"Thế cô đến Đà Lạt này để làm gì?" Lê Uy Long hỏi tiếp.

"Tôi đến đây để bảo vệ Soái tướng!" Hà Ngọc Lan trả lời.

"Tôi không cần cô bảo vệ, mau trở về chiến khu phía Tây đi!" Lê Uy Long lạnh lùng nói.

"Tôi không về!" Nữ quân nhân đáp gay gắt không kém.

"Sao đây? Cô định chống lại mệnh lệnh có phải không?" Vĩnh Thiên cau mày nói.

"Tôi không dám!" Ngọc Vinh nói.

"Vậy tại sao cô không chịu trở về khu căn cứ phía Tây?" Anh hỏi tiếp, bắt đầu mất kiên nhẫn với cô ta.

"Bởi vì phía Tây không còn chiến tranh, nên nó cũng không còn vui nữa!" Hà Ngọc Lan thản nhiên trả lời.