Khi Lê Uy Long nghe Chu Nhược Mai nói điều này, anh thầm nghĩ rằng mình có rất nhiều , nhưng anh chưa từng có kẻ thù nào trong giới kinh doanh!
“Bây giờ không có cách nào để anh có thể đảo ngược tình thế sao?” Lê Uy Long hỏi.
“Không có. Trước tình hình này, ngay cả Ngô Tường Linh cũng không có cách nào. Hiện giờ tập đoàn Galaxy đã đến lúc cấp bách, phải nhanh chóng liên lạc với chủ tịch trước để giải quyết vấn đề.” Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long toát mồ hôi hột, anh là cựu chủ tịch của tập đoàn Galaxy, nếu để cho mình, một người không biết gì về kinh doanh đứng ra chủ trì tình hình chung thì sẽ chỉ càng tệ hơn và chỉ đẩy nhanh sự phá sản của tập đoàn Galaxy.
“Người bạn đó của anh đã đi nước ngoài, cậu ta nói có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết nên tạm thời không thể trở về được!” Lê Uy Long nói.
Loading...
“Thế thì phải làm sao đây? Nếu anh ta không quay lại, tập đoàn Galaxy sẽ bị phá sản trong tay em mất.” Chu Nhược Mai nói.
“Em không cần lo lắng. Nếu tập đoàn Galaxy phá sản, bạn anh cũng không để ý, càng không trách em.” Lê Uy Long nói một cách thờ ơ.
Lúc đầu, việc Chu Lệ Ngọc có được hợp đồng với tập đoàn Galaxy khiến anh và Chu Nhược Mai bị cười nhạo, trong cơn tức giận, anh đã đề xuất với Thiên Thành ra điều kiện để mua lại tập đoàn Galaxy để cải thiện địa vị của Chu Nhược Mai.
Tập đoàn Galaxy này, anh vốn dĩ mua cho Chu Nhược Mai chơi, nếu phá sản cũng không có gì to tát.
“Nhưng em không muốn Tập đoàn Galaxy bị tiêu diệt trong tay mình! Một khi em đã nhậm chức, nếu Tập đoàn Galaxy bị tiêu diệt trong tay em, sau này em phải nhìn mặt mọi người ra sao chứ?” Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long cảm thấy những gì Chu Nhược Mai nói là có lý, khi mua tập đoàn Galaxy, anh vốn dĩ muốn nâng cao địa vị cho cô mà để cô làm chủ, nếu phá sản ngay khi vừa nhậm chức thì chẳng phải là trò đùa sao?
“Ông chủ của Tập đoàn Vương Lôi là ai?” Lê Uy Long hỏi. Các cụ có câu, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Đầu tiên phải hiểu rõ hoàn cảnh của đối thủ để tìm ra điểm yếu của đối phương.
“Ông chủ của Tập đoàn Vương Lôi tên là Vĩnh Kim Bảo.” Chu Nhược Mai nói.
“Lai lịch của Vĩnh Kim Bảo là gì?” Lê Uy Long hỏi lại, anh chưa từng nghe nói qua người này.
“Em không biết! Em chỉ biết tên ông ta tên là Vĩnh Kim Bảo, những thứ khác em không biết.”
“Thôi, không sao, bây giờ em chờ xem chuyển biến, chắc chắn có ngày sẽ xoay chuyển được tình thế, chuyển bại thành thắng.” Lê Uy Long nói.
“Chỉ dựa vào em, có cách nào để lật ngược tình thế được không?” Chu Nhược Mai ngạc nhiên nói. Cô chỉ biết Lê Uy Long đã từng đi lính và biết chiến đấu, trước đây cô chưa từng thấy anh đi công tác hay làm việc, giờ anh nói có thể giúp cô xoay chuyển, chuyển bại thành thắng, cô không thể tin được.
“Ừm, xin em hãy tin anh, anh sẽ có cách.” Lê Uy Long nói rất nghiêm túc.
“Được, vậy thì em sẽ tin tưởng anh.” Nhìn thấy Lê Uy Long nói nghiêm túc như vậy, Chu Nhược Mai không còn cách nào khác, đành phải tin tưởng anh một lần nữa.
Bởi vì lần trước khi anh nói rằng anh có thể tổ chức một đám cưới hoành tráng bủng nổ ở thành phố Đà Lạt cũng nghiêm túc như vậy. Cuối cùng, anh đã làm được.
Cô phát hiện ra rằng một khi Lê Uy Long trở nên nghiêm túc, dường như không có gì anh không thể làm.
Lê Uy Long tranh thủ lúc Chu Nhược Mai tắm xong, trở về phòng và gọi điện cho Thiên Thành.
“Anh Thiên, buổi tối anh gọi tôi là có chuyện gì cần dặn dò sao?” Thiên Thành hỏi. Anh ấy biết rằng Lê Uy Long nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì sẽ không gọi cho anh ấy. Chỉ cần Lê Uy Long gọi điện, chắc chắn là có chuyện rất quan trọng.