“Ông còn chờ gì nữa?” Chu Nhược Mai hỏi.
"Sao cô lại phải gấp gáp lấy tiền như vậy? Có thể để tôi suy nghĩ xem thử còn cách nào cứu được quân cờ này không đã!" Ông ta thẹn quá hóa giận mà nói.
Đó là ba mươi triệu đó! Cứ thế mà thua, ông ta thật sự không cam lòng để mất toi đống tiền, muốn nhìn thêm chút nữa xem có còn cách nào cứu vãn không.
“Vậy thì ông cứ từ từ mà nghĩ đi, nếu ông có thể nghĩ cách cứu được thế cờ, tôi sẽ trả tiền lại cho ông.” Mặc dù nói vậy nhưng Chu Nhược Mai biết chắc chắn rằng chẳng có cách nào cứu được ván cờ này nữa, vì thế cô liền tự mình cất tiền vào túi.
Lão già và người đàn ông đeo kính bắt đầu chăm chú nhìn vào ván cờ và suy nghĩ. Tuy nhiên, lúc này rõ ràng đã bị chiếu tướng mọi phía,không có cách nào để phá giải.
Lúc này, một số người vây xem lần lượt nói:
Loading...
"Nhận thua đi, không còn đường rồi,cho dù là thần tiên cũng không cứu được!"
"Đúng vậy, các chơi kết hợp quân pháo và quân mã này chính là đòn đánh kinh điển, căn bản là không có cứu được rồi, ông còn suy nghĩ cái gì?"
"Lão già này không phải là muốn quỵt nợ đấy chứ? Nếu không có tiền trả thì đừng bày đặt đánh cờ.”
Sắc mặt ông lão đỏ lên rồi lại trắng bệch, ông ta cũng biết ván này này không cứu được, không thể làm gì khác hơn là đành phải nhận thua: "Ván cờ này, đích thực là tôi đã thua."
"Nếu ông cũng đã chịu nhận thua, vậy thì tôi đi trước đây!" Chu Nhược Mai thấy sắc mặt ông lão càng ngày càng khó nhìn, cô không muốn tiếp tục chơi cờ cùng ông ta nữa.
"Không được đi! Tôi còn muốn cùng cô chơi một ván nữa!" Ông ta đã liên tục thua hai ván, hơn nữa thua mười một vạn tệ, trong lòng đã cực kỳ giận dữ.
"Còn muốn chơi một ván nữa? Ông còn có tiền để chơi cùng tôi sao?" Chu Nhược Mai hỏi.
"Tôi vẫn còn tiền trong tài khoản ngân hàng. Nếu như tôi thua, tôi có thể chuyển tiền cho cô!" Ông lão nói, ông ta đã thua nên đầu óc cũng mê muội chỉ muốn lấy lại tiền về.
"Hay là thôi đi, ta không muốn thắng ông quá nhiều tiền." Chu Nhược Mai trả lời.Trước đó ông chơi cờ cùng ông lão này, chẳng qua là nhất thời hứng thú, muốn chơi một chút, cũng không phải mục đích là thắng tiền.
Bây giờ cô đã thắng được hơn ba mươi triệu, cô thật sự không muốn thắng quá nhiều, kẻo tránh làm cho ông lão này tức chết, vậy thì sẽ phiền toái lớn.
"Không được! Cô thắng tôi nhiều tiền như vậy liền muốn rời đi. Không dễ dàng như vậy đâu!" Ông lão giận dữ nói.
"Cô không thể vừa thắng liền bỏ đi, phải chơi một ván nữa mới có thể đi." Người đàn ông đeo kính cũng hung hãn nói theo.
Chu Nhược Mai thấy ông lão và người đàn ông đàn ông đeo kính cùng tức giận, nhất thời có chút hơi sợ.
“Vợ tôi muốn đi, ai có thể ngăn cản?” Lúc này, Lê Uy Long ung dung tiến lên, nắm lấy tay Chu Nhược Mai, mạnh mẽ nói.
"Cậu muốn đem vợ cậu rời khỏi đây, thì phải để số tiền thắng ấy ở lại, mới có thể đi được!" Người đàn ông đeo kính nói.
"Vợ tôi chính là thắng tiền ông lão kia, liên quan gì đến anh sao?” Lê Uy Long hỏi ngược lại.
Người đàn ông đeo kính nhất thời ngậm miệng không trả lời được.
"Hay anh đây lo lắng như vậy, không biết chừng là cùng ông già này một phe đấy chứ?" Lê Uy Long mỉa mai nói.
Người đàn ông đeo kính thấy Lê Uy Long vạch trần mình và ông lão theo một phe, nhất thời là thẹn quá thành giận: "Cậu chớ có ngậm máu phun người, tôi làm sao có thể cùng ông ta là một phe được?"
"Nếu như anh không phải cùng ông già kia một phe, vợ tôi thắng tiền và rời đi, thì việc gì anh nóng nảy như vậy làm gì?" Lê Uy Long bình tĩnh nhìn gã hỏi.
Gương mặt người đàn ông đeo kính từ đỏ lại chuyển sang trắng, không nói được lời phản bác nào.