Nghe lời bà Chu nói, những vị khách bên cạnh đều khinh bỉ và bắt đầu thì thầm:
"Bà Chu này thật thâm độc! Khi đuổi Chu Nhược Mai ra khỏi Chu gia, bà ta đã nói rất dứt khoát. Bây giờ thấy cháu nội của mình rộng cửa vào hào môn, đã thay đổi ngay thái độ, còn bày đặt trò đùa này nọ."
"Đúng vậy, tôi chưa bao giờ thấy một sự lật mặt nhanh như vậy. Nếu không phải Uy Long bày ra một đội hình lớn như vậy, liệu bà ta có phải xuống nước cố làm hài lòng cháu gái của mình với một nụ cười giả tạo trên mặt?"
"Tôi nghe nói Uy Long từ khi gia nhập Chu gia trong ba năm qua đã luôn phải chịu sự chế giễu và sỉ nhục của họ. Anh ta bị đối xử còn thua cả một con chó. Bây giờ khi anh ấy thể hiện thân thế thực sự của mình, Chu gia này đã ngay lập tức đổi thái độ. Chẳng khác nào bọn tiểu nhân sống chỉ để làm hài lòng người khác."
"Nếu tôi có người con rể tuyệt vời như thế này, tôi sẽ phục vụ anh ta tận răng. Nhưng xem ra những người nhà họ Chu này đều có mắt mà không thấy Thái Sơn!"
Bà Chu hơi bối rối khi nghe cuộc thảo luận, nhưng bà không quan tâm nữa. Điều quan trọng nhất bây giờ là có thể đưa cháu gái và cháu rể trở về Chu gia.
"Nhược Mai , ta đã không nhận ra là ông của cháu có con mắt tốt như vậy.Khi ông ấy thúc giục cháu kết hôn với Uy Long , ông ấy hẳn đã thấy được Uy Long không phải là người bình thường, ta thật ngu ngốc khi lại cố gắng phản đối lúc đó."
Bà Chu thậm chí đã lôi cả ông cố Chu ra. Bà nói rằng sẽ sẵn sàng làm mọi thứ để hài lòng cả hai, hy vọng Uy Long có thể nể tình ân huệ của ông Chu mà bỏ qua lần này.
Chu Nhược Mai cũng chợt nhận ra tầm nhìn xa của ông nội vào lúc này. Hóa ra ông ấy đã yêu cầu cô kết hôn với Uy Long không phải vì mù quáng hay thần trí lẫn lộn, mà vì ông ấy thực sự nhận ra tài năng vô hạn của Uy Long , nhất quyết chỉ giao cháu gái mình yêu thương nhất cho Uy Long .
Loading...
Bây giờ trong lòng Chu Nhược Mai có rất nhiều câu hỏi dành cho Uy Long .
Tại sao anh ta có thể sắp xếp một đội hình khủng tới như vậy và còn mời rất nhiều người có máu mặt tới tham dự đám cưới? Tại sao anh có thể kiên nhẫn tới vậy, có thể chịu đựng sự sỉ nhục của Chu gia suốt mấy năm ròng rã? Tại sao anh không thể hiện sức mạnh của mình sớm hơn?
Dù cô có vô vàn thắc mắc cần được giải đáp, nhưng hiện giờ có rất nhiều người ở đây, không thuận tiện để hỏi, cô chỉ có thể hỏi anh ấy sau khi đám cưới kết thúc.
Lúc này, bà Chu lại tiếp tục nói với Uy Long : "Uy Long à, thực sự là con đã phải chịu rất nhiều ấm ức trong nhà của chúng ta suốt ba năm qua. Thực ra đó đều là ta đã cố ý. Mục đích là để trau dồi con, kiểm tra con và giúp con trưởng thành hơn. Để xem con có thực sự phù hợp với Nhược Mai nhà chúng ta không. Bây giờ con đã vượt qua bài kiểm tra, cuối cùng chúng ta cũng biết rằng con là người chân thành với Nhược Mai và ta đã yên tâm giao con bé cho con. "
"Hôm nay là ngày vui của cháu và Nhược Mai . Bà không cần phải nói điều này thêm nữa, hãy để quá khứ trôi qua đi." Uy Long hào phóng nói.
Anh tổ chức đám cưới này để làm cho Chu Nhược Mai hạnh phúc và khiến Chu gia có thể đối xử với cô tốt hơn. Những chuyện khác, anh thực sự không muốn bận tâm nữa.
Là tổng tư lệnh quân đội, đầu anh còn phải bận rộn với rất nhiều việc hệ trọng. Anh thực sự không muốn nghĩ quá nhiều về những việc nhỏ này!
Chu Nhược Mai cũng không ngờ Uy Long lại rộng lượng như vậy. Sau ba năm bị sỉ nhục, anh vẫn có thể mỉm cười, cô càng đánh giá anh cao hơn trong lòng.
Vì Uy Long đã bỏ qua, Chu Nhược Mai cũng không quan tâm thêm nữa, vì vậy cô ấy đã nói với bà Chu: “Vậy bà còn muốn buộc chúng cháu phải ly dị không?”
Bà Chu đột nhiên đổ mồ hôi và nói: "Uy Long là con rể của Chu gia chúng ta. Sao ta có thể bắt hai đứa ly hôn chứ? Thỏa thuận ly hôn này cũng chỉ là một thử thách cho cháu, để xem cháu có thực sự yêu Uy Long không thôi. Hóa ra cả hai thực sự yêu thương nhau, nên ta cũng cảm thấy an tâm hơn. "
Bà Chu nói xong liền xé thỏa thuận ly hôn kia ngay tại chỗ.
Lúc đó, Uy Long mới nhận ra rằng trước khi anh đến, bà Chu đã buộc Nhược Mai phải ly hôn. Ngay cả thỏa thuận ly hôn cũng đã được lập sẵn.
Lúc này, Tô Lệ Bình cũng bắt đầu thấy gió chiều nào thì xoay chiều đó, liền tâng bốc: "Tôi biết con rể của tôi là rồng phượng mà, con và con gái ta quả là một cặp trời sinh!"
Sau đó, bà chỉ vào vị thiếu gia vừa cầu hôn Chu Nhược Mai và nói một cách chán ghét: "Nhà cậu đúng là không biết lượng sức, cậu có thể so sánh với con rể của tôi sao? Cậu không thấy xấu hổ à?Đúng là con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! "
Các vị thiếu gia khác đều toát mồ hôi trước khuôn mặt thay đổi nhanh hơn là lật sách của Tô Lệ Bình. Đặc biệt là Phan Thiên , người đã được chính Tô Lệ Bình mời đến cầu hôn con gái bà!
Tuy nhiên, bây giờ tất cả các thiếu gia này đều đã thấy chàng rể Lê Uy Long của Tô Ánh Tuyết có sức mạnh như thế nào, họ tuyệt nhiên không dám nói gì. Thái độ xu nịnh của bà Hoàng và Tô Ánh Tuyết lúc này khiến nhiều người phát bệnh.
Cha của Chu Nhược Mai, Chu Hoà, cuối cùng cũng yên tâm khi Lê Uy Long đã có thể đem lại thể diện cho con gái mình. Ông vừa thấy nhẹ nhõm trong lòng vừa vui mừng đến mức không thể nói nên lời. Trước đây, Lê Uy Long và Chu Nhược Mai luôn bị người ta chế giễu, mỉa mai làm ông rất đau lòng. Nhưng chính bản thân ông cũng chỉ là một người nhu nhược, nể sợ vợ mình, nên không dám đứng ra để nói giúp hai đứa con.
"Nhược Mai, không còn sớm nữa. Khách khứa gần như đã đến đủ hết rồi. Chúng ta mau chóng đến khách sạn để tổ chức đám cưới thôi. Vẫn còn nhiều điều ngạc nhiên ở phía sau đấy!" Lê Uy Long nói, anh không muốn quan tâm tới những con người giả tạo này thêm nữa, chỉ muốn đi cùng cô tới đó. Trong lòng anh vừa hồi hộp vừa phấn khích và tự hỏi không biết Nhược Mai có hài lòng với sự chuẩn bị của mình không.
"Hả? Lễ cưới của chúng ta sẽ được tổ chức ở khách sạn nào cơ?" Chu Nhược Mai ngơ ngác hỏi.
"Thì khách sạn Vạn Niên đó!" Lê Uy Long mỉm cười, nói.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người ngoại trừ Thiên Thành, Minh Hải và thành viên đội đặc nhiệm, đều đã bị sốc. Mới một tuần trước, có tin đồn là ai đó đã bao trọn toàn bộ khách sạn Vạn Niên. Lúc ấy, tất cả mọi người đều đoán già đoán non, nhưng không ai có thể ngờ rằng vị đại gia đó lại là Lê Uy Long! Nhưng trong lúc này, sau khi được chứng kiến sự quyền lực của Lê Uy Long, họ nhận ra rằng việc anh có thể bao trọn toàn bộ khách sạn Vạn Niên là một điều hết sức hiển nhiên.
"Hóa ra anh chính là người đã đặt trước khách sạn Vạn Niên. Vậy mà anh lại cứ giấu em, tại sao anh không nói trước với em một tiếng?" Chu Nhược Mai nói một cách giận dỗi.
"Thì bởi vì anh đã hứa sẽ mang đến cho em một bất ngờ lớn mà! Nếu anh nói trước với em thì còn gì là bất ngờ nữa!!" Lê Uy Long nói.
"Được rồi, vậy chúng ta đi nhanh lên, những vị khách này đã đi một đoạn đường rất dài để đến tham dự lễ cưới của chúng ta, đừng bắt họ phải chờ lâu thêm nữa." Chu Nhược Mai vừa nói vừa liếc nhìn các vị thiếu gia của 5 gia tộc lớn ở Khánh Hòa đang đứng yên lặng chờ đợi bên những chiếc xe, trong lòng cô có chút bối rối.
"Được được!!” Lê Uy Long cười dịu dàng nắm lấy tay của Chu Nhược Mai, nhanh chóng bước về phía đội xe.
Các đặc vụ thiện chiến trong vai trò phù rể và phù dâu đi ở ngay bên cạnh hai người họ, khuôn mặt ai nấy trông đều vui vẻ nhưng vẫn luôn cảnh giác cao độ với mọi thứ xung quanh.
"Xin chúc mừng cô dâu chú rể!" Lữ đoàn đứng cạnh xe nãy giờ đã chờ đợi rất lâu, khi vừa thấy Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đi qua, họ đồng thanh nói.
Hàng ngàn người còn lại ở đó cũng đồng thanh hét lên, tạo thành những âm thanh vang dội cả một vùng trời.
"Nhược Mai, ở đây có rất nhiều loại xe sang trọng hàng đầu thế giới, em muốn ngồi trong chiếc nào?" Lê Uy Long hỏi.
"Không, em không muốn ngồi trong bất kỳ chiếc xe sang trọng nào", Chu Nhược Mai nói.
"Em không thích đi xe hơi sao, vậy máy bay trực thăng thì thế nào?" Lê Uy Long ngạc nhiên.
"Không, em muốn được ngồi trong một chiếc xe tăng bọc thép!" Chu Nhược Mai nói, khẽ nheo một mắt lại và mỉm cười tinh nghịch.
Lê Uy Long rất kinh ngạc và hỏi, "Tại sao vậy?"
"Bởi vì trước giờ chưa từng có cô dâu nào kết hôn mà đi một chiếc xe tăng bọc thép cả, em muốn thử! Vả lại, chiếc xe đó gắn với công việc của anh, con người thật của anh, em muốn hiểu anh nhiều hơn." Chu Nhược Mai nở nụ cười xinh đẹp trên môi.