Một tiếng động lớn phát ra, cửa phòng đột nhiên bị người ta một chân đá bay!
Do Phan Thiên dựa lưng vào cửa phòng, cửa phòng không hề có dấu hiệu báo trước gì đã bị đá bay ra, còn hắn ta thì bay theo cánh cửa.
Cường độ lần này còn mạnh hơn lần trước rất nhiều.
Phan Thiên trực tiếp bay về phía trước ba mét, sau đó mới ngã xống xoài trên
mặt đất như một con chó.
“Ôi---” Khi Phan Thiên ngã xuống dưới đất còn kêu lên một tiếng kêu thảm thiết như heo bị thiến.
Sự thay đổi hoàn cảnh đột ngột này, khiến cho Chu Nhược Mai và Ngô Vy cũng đều kinh ngạc.
Loading...
Hai người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía cửa, thì thấy từ hướng cửa xuất hiện một người đàn ông đằng đằng sát khí bước vào.
Bên ngoài hành lang, những tên vệ sĩ kìa người thì nằm ngang người thì nằm sấp bò trên mặt đất, khóc thét vì đau đớn.
Nhìn thấy tình cảnh này, Chu Nhược Mai và Ngô Vy cũng đều rất vui mừng nhìn ra bên ngoài.
Bởi vì người đàn ông đằng đằng sát khí kia chính là Lê Uy Long!
Lê Uy Long rốt cuộc cũng đã đến cứu họ rồi!
Chỉ cần Lê Uy Long đến, bản thân mình và Chu Nhược Mai đều sẽ được cứu.
“Cái con mẹ nó! Ai cho tụi bây vào đây hả?” Lúc Phan Thiên bị ngã dưới đất, lỗ mũi bị va đập đến biến dạng, đau chết đi được, lại nổi giận quát mắng nói.
Hắn ta vô cùng tức giận, mấy cái tên vệ sĩ này cứ tối ngày mở cửa ra để làm gì? Mở cửa cũng thôi, nhưng mà tại sao lần nào cũng thô lỗ đến vậy chứ, lần nào cũng đụng vào ông đây làm ông đây cứ bị đá bay!
Sau khi hắn ta chửi xong, lại không nghe thấy vệ sĩ của mình có lời đáp lại, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ mấy tên vệ sĩ đó bị câm hết rồi hả?
Thế là, hắn ta quay đầu lại nhìn xem thật hư chuyện như thế nào.
Vừa nhìn một cái thấy cũng sao, chỉ là khi nhìn thấy sắc mặt giận dữ tràn đầy sát khí của người đàn ông đang đi vào.
Người đàn ông này chính là Lê Uy Long.
Phan Thiên nhìn thấy Lê Uy Long đã đến, ngay tức khắc bị dọa đến hồn bay phách lạc.
Hơn thế nữa, mấy vệ sĩ của hắn ta người thì nằm ngang người thì nằm sấp ở bên ngoài cửa cả rồi.
“Lê Uy Long, sao anh giờ mới đến?” Chu Nhược Mai oán trách.
Lê Uy Long nghe thế đổ cả mồ hôi như tắm, chẳng lẽ bản thân anh đã đến trễ rồi sao?
Anh nhìn Chu Nhược Mai và Ngô Vy, nhìn thấy quần áo trên người họ vẫn còn nguyên, Phan Thiên hẳn là chưa đạt được ý đồ của mình, bèn trả lời: “Từ lúc nhận điện thoại của em cho đến giờ chỉ mới mười phút là anh đã đến, tốc độ như vậy là rất nhanh rồi đó.”
“Dạ, cũng may là anh đến cũng nhanh đó, nếu không bọn em chắc chịu tội rồi.” Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long nghe thấy Chu Nhược Mai nói như vậy, càng có thể xác định được là cô và Ngô Vy vẫn chưa bị Phan Thiên xâm hại.
Bây giờ anh không rảnh tám chuyện với Chu Nhược Mai, anh đi đến chỗ của Phan Thiên.
Phan Thiên nhìn thấy Lê Uy Long cả người bùng bùng sát khí đi đến, ngay lập tực cả người hắn ta run lên, lắp ba lắp bắp hỏi: “Mày đừng… Đừng có qua đây!”
Hắn ta thật sự không thể hiểu được tại sao Lê Uy Long lại nhanh như vậy đã tìm đến đây? Những vệ sĩ ở lầu một đâu, sao lại không ngăn Lê Uy Long lại?
Lê Uy Long đương nhiên sẽ không vì Phan Thiên bảo anh không được qua thì anh sẽ ngoan ngoan không đi đến đó, không lâu sau anh đã đến bên cạnh Lê Uy Long.
“Mày muốn… muốn làm gì?” Phan Thiên nhìn thấy Lê Uy Long giống như vị thần chém giết tiến lại gần mình, sau đó đứng bên cạnh mình, hắn ta bị dọa đến sắp đái ra quần.
“Mày nhiều lần muốn ra tay với vợ tao, tao phải giết chết mày, để tránh những chuyện như vậy lại xảy ra!” Lê Uy Long lạnh lùng nói.
“Xin đừng mà! Cầu xin anh hay tha cho tôi một lần này nữa đi, sau này tôi hứa chắc chắn sẽ không dám nữa đâu.” Trước đây tuy là Phan Thiên luôn miệng nói đã không tha thiết gì mọi chuyện yêu đương trên đời này nữa, nhưng mà khi cái chết cận kề, hắn ta vẫn rất là khiếp sợ, bản năng muốn được sống vẫn cũng rất mạnh mẽ.
“Bây giờ xin tha, mọi thứ đều đã muộn rồi.” Lê Uy Long lạnh lùng nói, sau đó anh nhấc chân lên, rồi giảm đạp Phan Thiên xuống...