Phan Thiên nghe vậy thì trong lòng lập tức vui mừng, chỉ cần anh ta không chết thì chắc chắn sẽ vận dụng tất cả sức lực của nhà họ Phan để chơi chết cái tên Lê Uy Long này!
Chỉ cần Lê Uy Long chết rồi thì sau này sẽ có rất nhiều cơ hội để chiếm vợ của anh ta!
Trong khi Phan Thiên đang tính toán thì đột nhiên Lê Uy Long nói: "Nhưng mà tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
Phan Thiên nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy thì lập tức bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, sau đó lại nơm nớp lo sợ hỏi: "Mày...Mày còn muốn thế nào nữa?"
"Vì để tránh cho sau này mày còn ý tưởng với vợ của tao thì tao sẽ đánh mày tàn phế." Lê Uy Long lạnh lùng nói.
Phan Thiên lập tức bị dọa đến nỗi hồn vía lên mây, khóc kêu rên: "Đừng! Mày đã hủy mặt của tao rồi, nếu như lại đánh cho tao tàn phế vậy thì đơn giản là sống không bằng chết, mày bảo tao phải sống thế nào chứ! Cầu xin mày tha cho tao lần này đi, tao thật sự không dám nữa!"
Loading...
"Lần trước lúc ở nhà hàng Đại Thành mày cũng từng cầu xin tha thứ như thế này nên tao đã tha cho mày, nhưng mà bây giờ mày lại phạm vào loại sai lầm này thì làm sao tao còn có thể tin tưởng mày được nữa chứ? Tao sợ mày không biết tao là người hung ác nên lần này chắc chắn phải để cho mày càng khắc sâu bài học kinh nghiệm này mới được!" Lê Uy Long nói xong rồi lại giơ chân lên.
"Cứu mạng! Cứu mạng…" Phan Thiên kêu khàn cả giọng. Nếu như hắn ta bị đánh cho tàn phế thì sau này sẽ không thể chơi phụ nữ được nữa, nửa đời sau quả thực là sống không bằng chết!
"Mày kêu đi, xem như mày có kêu rách cả cổ họng thì cũng sẽ không có người tới cứu mày đâu, bởi vì vệ sĩ của mày đã bị tao đánh ngã hết rồi." Lê Uy Long nói.
Trong lòng Phan Thiên cảm thấy cực kỳ buồn đau, đây chính là những lời mà hắn ta thường nói mà không ngờ bây giờ lại bị Lê Uy Long lấy trộm.
"Cứu mạng! Cứu mạng!" Phan Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định lớn tiếng kêu cứu.
Nhưng mà hiện tại tất cả những người vệ sĩ kia đều bị thương nặng nằm ở bên ngoài cửa ra vào không đứng dậy nổi chỉ có thể đành chịu trơ mắt nhìn Phan Thiên bị Lê Uy Long tra tấn.
Tất cả bảo vệ của khách sạn đều tập trung ở lầu một, lúc này tất cả đều đã bị Thiên Thành, Hà Ngọc Lan đánh bị thương nặng ngã ở trên mặt đất gào khóc thảm thiết.
Trước đó toàn bộ tầng mười hai đã được Phan Thiên dọn dẹp sạch sẽ không có một người khách nào, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không có.
Cho nên hoàn toàn không có người tới cứu Phan Thiên.
Phan Thiên ở trên địa bàn của mình có thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng trước đó của Chu Nhược Mai và Ngô Vy khi kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay.
Trong lòng của hắn ta đã sợ hãi tới cực điểm.
"Được rồi, đừng kêu nữa, đã nói là sẽ không có người tới cứu mày đâu." Lê Uy Long nói xong bèn hung hăng đạp lên đũng quần của Phan Thiên.
"A ——"
Phan Thiên lập tức phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết thê lương, sau đó lăn lộn đầy đất đau nhức đến nỗi chết đi sống lại.
Cảnh tượng này làm cho Chu Nhược Mai và Ngô Vy đều cảm thấy hơi thê thảm không nỡ nhìn.
Thế nào gọi là người hung ác? Đây chính là người hung ác thật sự!
Nếu như không phải bởi vì Chu Nhược Mai mở miệng cầu xin Lê Uy Long đừng giết Phan Thiên thì Lê Uy Long sẽ không chỉ đánh hắn ta trở nên tàn phế đơn giản như vậy mà sẽ trực tiếp lấy mạng của hắn ta.
"Dư Hân, tổng giám đốc Ninh chúng ta đi thôi!" Lê Uy Long đã đánh Phan Thiên tàn phế nên không muốn ở lại đây lâu, anh muốn nhanh chóng đi xuống lầu một xem tình hình chiến đấu ở đó như thế nào.
"Được."
Chu Nhược Mai và Ngô Vy lấy lại tinh thần cùng với Lê Uy Long đi ra khỏi căn phòng.