“Vâng, vâng, tôi sẽ đi căn dặn ngay.” Cục trưởng cục công an thấy Lê Uy Long không hề trách ông ta, nháy mắt trở nên càng thêm nghiêm túc.
Mà ngay lúc này, Ánh Hạ dẫn theo một đội cảnh sát trang bị đầy đủ vũ khí chạy vội đến bệnh viện.
Ánh Hạ và đội cảnh sát vừa vào tới, thì thấy tất cả bảy nước ngoài đều ngã vào trong vũng máu, trên người bị đạn bắn thành tổ ong, vết thương bị đạn bắn vẫn đang chảy máu.
Thấy tình huống này, Ánh Hạ và cấp dưới của cô ấy đều kinh sợ.
Ánh Hạ nhìn thấy Thiên Thành và Hà Ngọc Lan, còn có một đám người tay cầm súng không rõ nguồn gốc bao vây nghiêm ngặt, càng thêm kinh ngạc.
“Những người này, là các cô giết à?” Ánh Hạ đi đến trước mặt Hà Ngọc Lan, vặn hỏi.
Vì cô ấy và Hà Ngọc Lan có quen biết, nên cô ấy hỏi trước.
Loading...
“Phải.” Hà Ngọc Lan thừa nhận.
“Bắt mấy tên hung thủ này trước đã!” Ánh Hạ nghe thấy chính miệng Hà Ngọc Lan thừa nhận, lập tức bắt người.
Không cần biết vì sao bọn họ lại giết người, nhưng giết người ở nơi công cộng, bắt lại đã tính sau.
“Đợi đã!” Lúc này, Lê Uy Long hô to.
Anh vừa gọi cho Cục trưởng cục công an xong, không ngờ Ánh Hạ đã dẫn người tới đây, nghe thấy Ánh Hạ không hỏi rõ ràng đã bắt người, vội kêu lên.
“Lê Uy Long, có phải anh kêu họ giết người đúng không?” Ánh Hạ đã đoán được là do Lê Uy Long ra lệnh cho họ.
“Đúng vậy.” Lê Uy Long bình tĩnh nói.
“Tại sao anh lại kêu họ giết những người nước ngoài này?” Ánh Hạ hỏi.
“Bởi vì tên đàn ông để râu dám không tuân thủ luật xếp hàng của Long Quốc, tới bệnh viên chữa bệnh, mà dám chen hàng.” Lê Uy Long muốn kéo dài thời gian, để Cục trưởng cục công an gọi cho Ánh Hạ, bởi vậy chỉ có thể từ từ kể lại từ đầu.
Ánh Hạ đổ mồ hôi hột, tức giận nói: “Chỉ vì không tuân thủ luật xếp hàng, mà anh gọi người giết hết bọn họ?”
“Anh ta không chỉ chen hàng, còn buông lời sỉ nhục Long Quốc, còn gọi đồng bọn tới giết tôi. Đây là do anh ta tự gây ra, tội đáng chết.” Lê Uy Long nói.
“Nhưng, đây chỉ là lời một phía từ anh, ai biết được là thật hay giả?” Ánh Hạ nói.
“Chẳng lẽ cô không thấy, trong tay bọn họ đều cầm súng à?” Lê Uy Long nói.
“Chuyện là thế nào, hiện giờ tôi vẫn chưa rõ, các anh theo tôi về cục cảnh sát, từ từ nói rõ ràng!” Ánh Hạ cũng thấy được trong tay những người nước ngoài này có cầm súng, nhưng những người nước ngoài này bị người khác xử tại chỗ, đây không phải chuyện nhỏ, phải điều tra rõ mới được, nếu không thì khó nói với nước họ!
Nếu do bọn họ có tội, bị xử tại chỗ, vậy cũng dễ nói chuyện hơn.
“Không được, chúng tôi sẽ không theo cô về cục cảnh sát.” Lê Uy Long nói.
“Anh dám từ chối?” Ánh Hạ tức giận nói.
Thiên Thành, Hà Ngọc Lan và đội đặc chủng tinh anh thấy Ánh Hạ muốn bắt Lê Uy Long, lập tức qua đây, ngắn trước mặt Lê Uy Long.
“Phản rồi! Phản rồi! Mấy anh dám chống đối cục cảnh sát chúng tôi, bắt hết bọn họ lại cho tôi!” Đầu Ánh Hạ sắp bốc lửa luôn rồi.
Tuy Lê Uy Long có ơn với cô ấy, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, bây giờ Lê Uy Long giết người nơi công cộng, cô ấy chắc chắn phải bắt lại. Cô ấy cực kỳ công tư phân minh!
Mấy tên cảnh dát nghe lệnh của Ánh Hạ, lập tức chỉa súng vào Thiên Thành, Hà Ngọc Lan và đội đặc chủng tinh anh.
Thiên Thành, Hà Ngọc Lan cũng chủa súng vào người của cục cảnh sát.
Lực lượng hai bên, đối đầu trong bệnh viện, bầu không khí nháy mắt trở nên căng thẳng.
Lê Hồng Ngọc, Tô Ánh Mỹ và Kiều Vy thấy người của Lê Uy Long và cục cảnh sát sắp đánh nhau, trái tim vừa thả lỏng, lại bị treo ngược lên.
Mà ngay lúc này, chuông điện thoại của Ánh Hạ vang lên.