Long Uy Chiến Thần

Chương 429: Anh Đùa Giỡn Em À?




"Được rồi, thế cờ đã bày xong, em nhìn một chút xem có thể phá giải hay không?" Lê Uy Long nói.

"Tốt lắm Lê Uy Long, anh lại dám đùa giỡn với em?" Chu Nhược Mai lấy lại tinh thần, tức giận nói.

Lê Uy Long sững sờ hỏi: "Anh đùa giỡn em chỗ nào?"

"Đây vốn dĩ không phải là thế cờ, cờ đen nhiều như vậy, thế công cũng rất mạnh, mà cờ đỏ lại rất ít, có thể nói không có chút thế công nào, căn bản là không có phần thắng nào hết, anh bảo em làm sao phá được đây?" Chu Nhược Mai tức giận nói.

Nghe được Chu Nhược Mai nói như vậy, trong lòng Lê Uy Long lập tức lạnh đi một nửa. Đến cả Chu Nhược Mai cũng không phá giải được thế cờ này, xem ra trên đời này không có người nào có thể phá.
Loading...


"Thế cờ này, em thật sự không có cách nào phá giải sao?" Lê Uy Long có chút không cam tâm.

"Đương nhiên không thể. Có phải anh muốn thắng lại một ván, cố ý bày ra một thế cờ lung tung không có chút phần thắng nào này cho em phải không?" Chu Nhược Mai mười phần hoài nghi Lê Uy Long bày ra thế cờ này, mục đích là để lật lại một ván, không cần phải rửa chân cho mình.

"Không phải! Đây là một thế cờ rất kỳ quái, khẳng định là có biện pháp phá giải nó. Em nhìn kỹ một chút, suy nghĩ xem còn biện pháp nào phá giải hay không." Lê Uy Long nói.

"Cái này còn gì phải nói nữa, tất cả các quân đen đều ở đây, hai xe, hai ngựa, sĩ tượng cũng đầy đủ, năm quân tốt cũng có, hai quân tốt đều đã qua sông, đại quân đã tiếp cận, binh lâm thành hạ, từng quân cờ đan xen vào nhau, phát huy được lực sát thương lớn nhất, căn bản là không thể đánh tan."

"Mà phe đỏ chỉ có một xe, hai ngựa, một pháo, ba binh, đều đang ở trong vị trí bất lợi, không có chút thế công nào, không có một chút uy hiếp. Mà sĩ và tướng đều chỉ thừa một quân, phòng thủ cũng phải cố hết sức. Phe đỏ đã tràn ngập nguy hiểm, anh bảo em làm sao phá đây?" Chu Nhược Mai tức giận nói.

"Đúng là thế cờ này vô cùng khó khăn, nhưng anh cảm thấy chỉ cần em nghiêm túc nghiên cứu thì sẽ tìm được biện pháp phá giải thôi." Lê Uy Long biết thế cờ này dùng để mở ra cơ quan cửa đá của bảo tàng, dĩ nhiên không phải tùy tiện mà bày ra, biện pháp phá giải cuối cùng sẽ có, quan trọng là mình có tìm ra được hay không.

"Căn bản đây là một thế cờ chết chóc, là anh cố ý lừa em, là anh thiết kế âm mưu. Thế cờ này, bất kể là ai cũng không thể phá giải!" Chu Nhược Mai nói.

"Em có thể bình tĩnh một chút hay không, nghiêm túc nghiên cứu một chút, anh thật sự không lừa gạt em! Thế cờ này, không phải do anh nghĩ ra." Lê Uy Long nói.

"Không thể nghiên cứu được, rõ ràng là anh lừa gạt em. Bình thường mà nói, phe đỏ ít một chút cũng không quan trọng, nhưng ít ra không phải đang ở trong vị trí bị uy hiếp mới được. Hiện tại anh bày ra thế cờ này, chẳng những phe đỏ ít mà toàn bộ còn đang ở trong thế bị động, không phải lừa gạt em thì là cái gì?" Chu Nhược Mai nói.

"Thế cờ này, thật sự không phải do chính anh bày ra, là anh nhìn thấy ở một nơi nào đó, cho nên bày ra để em phá giải một chút." Lê Uy Long nói.

"Được thôi, coi như anh nhìn thấy ở một nơi nào đó, nhưng anh có thể nhớ kỹ thế cờ này bày như thế nào sao? Anh có thể chắc chắn là không bày thiếu quân đỏ, hoặc là bày quân cờ sai chỗ chắc?" Chu Nhược Mai cảm giác nhất định là Lê Uy Long đã bày sai thế cờ. Một thế cờ, cho dù là bày sai một quân cờ, hoặc là bày thiếu một quân cờ, đều có khác biệt một trời một vực.

"Anh chắc chắn không hề bày thiếu quân cờ, hoặc là bày sai chỗ." Mặc dù tài đánh cờ của Lê Uy Long không bằng Chu Nhược Mai, nhưng năng lực nhớ kỹ một thế cờ vẫn phải có. Anh không muốn để cho Chu Nhược Mai bị cuốn vào bên trong chuyện kho báu, cho nên một mực không lấy ảnh chụp trong điện thoại di động ra cho cô nhìn.

"Em không tin. Nếu thật sự có thế cờ này, căn bản là trên đời không có người nào có thể phá giải được." Chu Nhược Mai nói.

"Nếu như ngay cả em cũng không thể phá giải được thế cờ này, xem ra trên đời này cũng chẳng có ai phá giải được." Lê Uy Long có chút thất vọng, đến cả vua cờ như Chu Nhược Mai cũng không thể phá giải, anh thực sự nghĩ không ra còn có ai có thể phá giải.

"Được rồi, nhanh đi bưng nước tới rửa chân cho em đi!" Chu Nhược Mai không muốn xoắn xuýt thế cờ này nữa, chỉ muốn sớm một chút được hưởng thụ Lê Uy Long rửa chân cho cô.

"Không phải vừa mới nói nếu em không phá được thế cờ này thì liền xóa bỏ sao? Hiện tại sao lại muốn anh rửa chân cho em nữa?" Lê Uy Long nói.