Long Uy Chiến Thần

Chương 479: Đánh Cược Mạng Sống Thì Đã Là Gì 




“Mặc dù trước cửa đá có ám khí, nhưng cũng phải đến lúc bên đỏ bị giết ám khí này mới bắt đầu kích hoạt mà. Chúng ta đều là người biết chơi cờ tướng, nếu bên đỏ thua, thì trước một bước đó, chúng ta không tiếp tục chơi nữa là được. Điều chúng ta phải làm bây giờ chính là trì hoãn thời gian và chờ quân tiếp viện đến, em có hiểu không?” Lê Uy Long nhỏ giọng nói.

Anh thân là hộ soái bảo vệ, đương nhiên sẽ không dễ dàng đi chịu chết, chính là bởi vì anh đã nhìn thấu được luật lệ của ám khí trên cửa đá, nên anh mới dám đứng trước cửa đá chơi cờ như vậy.

Chu Nhược Mai như bừng tỉnh ngộ, sau đó nói: “Nếu đã không có nguy hiểm, thì em cùng anh đứng chung với nhau cũng không sao mà. Chúng ta cùng nhau đứng ở cửa đá, còn có thể lén lút trao đổi, bọn họ cũng không thể nghe thấy được chúng ta nói cái gì.”

“Nhưng chơi cờ là chuyện rất khó nói chắc được, lỡ như chúng ta đều không nhìn ra được bị bên đen ép đến bước đường cùng, rồi bất ngờ bị bên đen giết chết, vậy thì cả hai ta đều sẽ mất mạng mất.” Lê Uy Long nói. Khi chơi cờ nhiều lúc không biết được đối phương sẽ đột nhiên tung ra nước đi gì, cho nên đứng trước cửa đá vẫn là chuyện rất nguy hiểm.

“Thế là anh không hiểu rồi, em thích chơi trò có cảm giác mạnh, mỗi nước cờ đều quyết định sự sống chết của chúng ta, làm như vậy mới có thể khiến em càng phải thận trọng hơn, càng phát huy hơn hẳn lúc thường. Đạo lý này cũng giống như đặt cược khi đánh bài vậy, em chắc chắn sẽ hết sức nghiêm túc và thận trọng hơn.” Chu Nhược Mai nói.

“Nhưng làm như vậy quá nguy hiểm, đây cũng không phải là đánh bài, mà là đánh cược mạng sống.” Lê Uy Long nói.

“Đánh cược mạng sống thì đã là gì, đánh cược mạng sống mới đủ thú vị. Em lớn như vậy, còn chưa chơi qua trò đánh cược mạng sống kích thích đến như vậy, em muốn thử nghiệm một chút. Lát nữa mỗi nước đi của em đều sẽ liên quan đến sự sống chết của chúng ta, dưới sự kích thích của sự sống và cái chết, nói không chừng em sẽ có thể phá giải được ván cờ tàn này thì sao.” Chu Nhược Mai nói.

“Em điên à? Đời người chỉ có một lần, đánh cược mạng sống cái gì? Nếu thua em sẽ mất tất cả.” Lê Uy Long nói.

“Anh cũng không sợ, em còn sợ cái gì? Chơi cờ cũng giống như đời người vậy, không có đường lui, mỗi nước đi đều phải chuẩn xác, nếu không một lần thất bại sẽ ân hận muôn đời. Em sẽ đứng trước cửa đá, chịu trách nhiệm về nước cờ của bản thân mình. Nếu em thất bại, chúng ta cũng có bạn đồng hành trên đường Hoàng Tuyền, cho dù chúng ta là ma, cũng phải làm vợ chồng.” Chu Nhược Mai bất chấp tất cả nói.

“Trước đây không phải em rất ghét anh sao? Sao bây giờ em lại yêu anh nhiều đến như vậy?” Lê Uy Long nói.

“Ai nói em yêu anh rồi? Anh đừng tự mình đa tình nhé. Hiện tại em chỉ muốn chịu trách nhiệm với nước cờ của mình, chứ không phải bởi vì em yêu anh, hiện tại em cũng còn rất ghét anh.” Chu Nhược Mai đỏ mặt nói.

“Nếu em ghét anh, thì hãy tránh xa anh ra, đừng lại gần như vậy.” Lê Uy Long nói.

“Tại sao em phải nghe lời anh chứ? Đây cũng không phải là địa bàn của anh, tôi cứ thích đứng ở đây đấy.” Chu Nhược Mai nói.

“Anh xin em đấy, em đứng xa cửa đá ra một chút có được không? Em đứng xa ở phía sau, như vậy mới có thể quan sát rõ tình hình xung quanh. Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, em cứ chơi ván cờ này như một người ngoài cuộc đi, như vậy mới có thể nhìn thấy tình hình rõ ràng hơn.” Lê Uy Long tìm một lý do chính đáng để thuyết phục Chu Nhược Mai.

“Anh sai rồi, mặc dù có câu nói rằng người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, nhưng khi cao thủ thật sự chơi cờ, chỉ khi họ hoàn toàn hoà hợp vào trong ván cờ đó mới có thể biết rõ ràng thế cục được. Còn người ngoài cuộc thông thường chỉ nhìn thấy được những tình thế bên ngoài, căn bản không hiểu rõ được sự ly kỳ của nó.” Chu Nhược Mai nói.

George nhìn thấy Lê Uy Long và Chu Nhược Mai cứ mãi đứng ở phía trước cửa đá không ngừng lẩm bẩm, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, lớn tiếng nói: “Hai người đang lẩm bẩm cái gì vậy? Mau chóng đi phá giải ván cờ đi. Nếu muốn yêu đương thầm thì với nhau thì đợi phá giải xong ván cờ rồi đến dưới ánh trăng mà yêu đương thầm thì, còn ở đây có rất nhiều người, không phải chỗ để cho hai người tình tứ với nhau đâu.”

“Anh nghe thấy chưa? Người ta thúc giục chúng ta chơi cờ rồi đấy. Anh đừng khuyên can em nữa, em đã quyết định rồi, em muốn kề vai chiến đấu với anh, đồng sinh cộng tử, cùng nhau phá giải ván cờ nghìn năm có một này.” Chu Nhược Mai nói.

Lê Uy Long nhìn thấy Chu Nhược Mai đã kiên quyết như vậy, anh cũng không còn cách nào khác, chỉ đành phải nói: “Được rồi, nếu em không sợ chết, vậy thì bắt đầu đi.”