Bởi vì đây là một ván cờ định sinh tử, nếu mình không thể phá giải được, thì Lê Uy Long chắc chắn sẽ chết dưới ám khí trong cánh cửa đá, hoặc là chết dưới mũi súng của bọn họ.
Chuyện đã đến nước này, cho dù chỉ còn có một tia hy vọng, cô cũng không được từ bỏ.
Trong lòng Lê Uy Long lúc này cũng đang rất hối hận, anh cũng biết nước đi vừa rồi vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót nào được, thế nhưng, anh lại di chuyển sai vị trí ở một nước đi quan trọng đến như vậy.
Anh cũng không còn hy vọng gì vào ván cờ này nữa, trong lòng chỉ nghĩ có nên nhấn nút cảm biến đó để Thiên Thành dẫn quân đến tấn công hay không.
Chỉ có điều khi anh tính toán lại thời gian, đoán chừng đội quân tiếp viện mà Minh Hải phải đến còn vẫn chưa đến được núi Hổ Sơn, cho nên anh mới không dám tuỳ tiện để Thiên Thành dẫn quân đến tấn công.
Một khi anh nhấn nút cảm biến, Thiên Thành nhận được mệnh lệnh, ngay cả khi quân tiếp viện của Minh Hải chưa tới, Thiên Thành cũng sẽ không hề do dự mà dẫn theo Hà Ngọc Lan và những người tinh anh đặc chủng kia xuống dưới đây tấn công.
Loading...
Nếu cứ ngang nhiên tấn công vào lúc này, bọn họ chắc chắn người ít sẽ không thể đánh lại đám đông, mà dẫn đến toàn quân đều bị tiêu diệt.
Vì vậy, Lê Uy Long quyết định tiếp tục chờ đợi, để cho Chu Nhược Mai kéo dài thêm một chút thời gian nữa.
Chu Nhược Mai nhìn chằm chằm vào ván cờ trên cửa đá trầm tư suy nghĩ, rồi dần dần sau đó cô phát hiện rằng mặc dù Lê Uy Long đã đẩy ngựa vào sai vị trí, khiến cho bên đỏ mất đi một con ngựa, nhưng lại khiến cho chiếc xe vừa nuốt mất con ngựa của bên đen bị vây trong vị trí bất lợi.
Lúc nãy Lê Uy Long bất cẩn đi thay đổi nước đi thành ngựa ba lui hai, trực tiếp đi đến gần chiếc xe của bên đen, nếu như bên đen không nuốt chửng con ngựa của bên đỏ, thì sẽ bị con ngựa ở ngựa ba lui hai đó nuốt chửng.
Chiếc xe bên đen là bị ép phải ăn mất con ngựa đó, chỉ cần chiếc xe của bên đen ăn mất con ngựa đó, thì chiếc xe đó mới tạm thời tránh được mối nguy hiểm trước mắt.
Mất đi một con ngựa, nhưng lại khiến cho một chiếc xe của đối phương tạm thời mất đi uy lực, lâm vào vị thế vô dụng, đây thật sự là quá hời rồi.
Chỉ cần chiếc xe của bên đen không phát huy được tác dụng của mình, bên đỏ mới có được cơ hội lật ngược tình thế.
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Nhược Mai không khỏi trở nên hưng phấn.
Nếu không phải Lê Uy Long di chuyển nhầm quân cờ, cô cũng sẽ không nghĩ ra được nước đi này. Bởi vì bên đỏ vốn dĩ đã ở thế vô cùng bất lợi, cũng chẳng có ai chịu nhường một con ngựa cho bên đen ăn mất thế này.
Đây có thể chính là cơ duyên trùng hợp mà Lê Uy Long đã từng nói trước đây.
Có lẽ nước cờ này chính là điểm mấu chốt để phá giải ván cờ này.
Đúng thật là sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng mà.
“Cô còn muốn suy nghĩ cái gì nữa, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa. Nếu còn tiếp tục suy nghĩ, trời cũng sẽ trở sáng mất, mau chóng tiếp tục chơi đi. Nếu cô còn lò mò nữa, tôi sẽ hạ lệnh nổ súng đấy.” George cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được mà lớn tiếng nói.
Khi nghe George nói như vậy, những người lính đánh thuê lập tức lại chĩa súng vào người Lê Uy Long, chuẩn bị tư thế sẵn sàng nổ súng.
“Chờ đã, các anh bỏ hết súng xuống đi, đừng làm tôi sợ, tôi đã nghĩ ra phương pháp phá giải rồi.” Chu Nhược Mai hưng phấn nói.
Nghe Chu Nhược Mai nói như vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, cũng không mấy tin lời của cô nói.
“Dư Hân, em thật sự đã nghĩ ra được phương pháp phá giải rồi sao?” Lê Uy Long cũng không tin tưởng lắm, liền nhỏ giọng hỏi.
Anh cho rằng Chu Nhược Mai lại sử dụng kế sách hoãn binh, dù sao bên đỏ hiện tại đã tổn thất mất một con ngựa rồi, nay lại càng thêm rơi vào tình thế bất lợi, làm sao có thể chuyển bại thành thắng được?
“Đúng vậy, tuy rằng lúc nãy anh đã đi sai cái nước cờ đó, nhưng anh lại vô tình di chuyển quân cờ vào nước cờ tuyệt thế vô song. Đây chính là cơ duyên mà anh đã nói, bây giờ cơ duyên đó đã xuất hiện rồi.” Chu Nhược Mai bởi vì hưng phấn, giọng nói cũng trở nên rất lớn tiếng.