“Dư Hân, cậu vừa nãy làm tớ hết hồn đấy, tớ còn tưởng sẽ không được gặp lại cậu nữa.” Nguyễn Tú Cẩm nghĩ lại vừa nãy thiếu chút nữa là bị đám người kia thay phiên nhau hành hạ.
Tuy chuyện kia đã qua rồi, nhưng trong lòng Nguyễn Tú Cẩm vẫn còn sợ hãi như cũ.
Nếu bản thân thật sự bị cưỡng hiếp, bị nhục nhã như vậy, nhất định sẽ sống không bằng chết.
“Tớ cũng vậy, tớ vừa nãy còn tưởng bản thân không thể ra ngoài được nữa, cứ như vậy mà chết ở trong kia, sẽ không được gặp lại cậu nữa.” Chu Nhược Mai nói.
Lúc này, Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy cả một phòng đầy khó báu, cực kỳ kinh ngạc: “Sao ở đây có nhiều vàng bạc châu báu vậy?”
“Hai nghìn năm trước có một người tên Hiên Viên Bá đã tìm thấy kho báu này rồi mang về cất giữ ở đây.” Chu Nhược Mai trả lời.
“Lần này chúng ta phát tài rồi, nhiều vàng bạc châu báu như này, chỉ cần tớ lấy một bao thôi là đủ sống dư dả rồi, về sau tớ sẽ không phải viết tiểu thuyết nữa, cũng không cần phải lo nghĩ về tiền bạc nữa.” Nguyễn Tú Cẩm hai mắt mở to, phát sáng, miệng không ngừng nói.
Loading...
“Đúng vậy. Nhưng số kho báu này thuộc về Long quốc, chúng ta không thể chiếm làm của mình được.” Chu Nhược Mai nói.
“Ừ, xem ra tớ suy nghĩ nhiều rồi. Nhìn số lượng vàng bạc châu ngọc nhiều như này, tớ nhìn thôi cũng thấy sướng rồi.” Nguyễn Tú Cẩm đột nhiên quay sang nhìn chỗ châu báu kia, sự kinh ngạc khó chịu vừa nãy đều đã biến mất, thay vào đó là sự phấn khích, kích động.
“Vàng bạc châu báu đã là cái gì, còn có cả dạ minh châu trong truyền thuyết nữa kìa.” Chu Nhược Mai nói.
“Lại còn có dạ minh châu? Dạ minh châu ở đâu?” Nguyễn Tú Cẩm hỏi.
“Viên ngọc phát sáng ở góc kia chính là dạ minh châu.” Chu Nhược Mai chỉ tay vào viên dạ minh châu mà mình vừa đặt ở trong góc tối kia.
“Viên dạ minh châu này thật đẹp!”
“Đúng vậy, tớ dẫn cậu đi xem thứ khác.” Chu Nhược Mai nói.
“Được. Ở đây nhiều vàng bạc châu báu như này, chả trách mấy người nước ngoài kia không ngại trả bất cứ giá nào để có được nó.” Nguyễn Tú Cẩm nói.
Tiếp theo, Chu Nhược Mai liền dẫn Nguyễn Tú Cẩm ở trong thạch thất đi khắp nơi xem báu vật.
Lê Uy Long nhìn thấy hai cô gái ở bên kia đang định đi dạo xung quanh xem, anh liền để mặc bọn họ đi, tiến về phía cửa .
Anh đứng sau cửa đá, bắt đầu xem thời gian, tính toán trận chiến bao giờ có thể kết thúc.
Bởi vì sau khi cửa đá đóng thì sẽ không nghe thấy âm thanh ở bên ngoài.
Chỉ cần trận chiến kết thúc anh liền có thể mang Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm ra ngoài.
Lúc này ở bên trong lối hang động.
Người của Thiên Thành không ngừng ném lựu đạn vào bên trong, làm nổ tung giết chết bọn lính đánh thuê đang gào thét thảm thiết kia, máu thịt văng tung tóe.
Bọn lính đánh thuê kia từ lúc bắt đầu đã mất đi sự quyết đoán, trở nên vô cùng bị động, binh lính chết nằm ngổn ngang, chỉ có vài người bắn trả lại yếu ớt.
Sau một phen ném bom, lựu đạn sả súng mãnh liệt, phần lớn bọn lính đánh thuê đều đã chết.
Sau đó, Thiên Thành dẫn Hà Ngọc Lan, lính đặc chủng của mình và đội lính tinh nhuệ của Minh Hải thẳng một đường tiến vào trong dễ như trở bàn tay.
Chỉ một lúc, người của Thiên Thành đã đánh tới trước cửa đá.
Mấy tên lính đánh thuê đều đã thương, lùi dần về phía trước cửa đá, nhưng phía sau không còn đường lui nữa nên liền bị đánh gục ngay tại chỗ.
George, Harry và hơn hai trăm tên lính đánh thuê của hắn đều đã chôn mình trong hang này.
Về phía bên Thiên Thành thì chỉ có một lính đặc chủng và hai lính tinh nhuệ bị thương, không ai mất mạng.
Đương nhiên, trận chiến hôm nay có thể giảm tổn thất chỉ có ba người bị thương, sau đó liền có thể đem nhóm lính đánh thuê mà trên thế giới ai nghe thấy cũng phải sợ hãi của tên Harry kia tiêu diệt hoàn toàn, đều phải nhờ vào thanh kiếm tiểu lâu thính vũ thần trong tay Lê Uy Long.
Nếu không phải thanh kiếm tiểu lâu thính vũ thần này giúp Lê Uy Long giết hai tên đầu sỏ George và Harry, làm đảo loạn sự sắp xếp an bài trước đó của bọn chúng, hơn nữa còn khiến chúng mất đi thủ lĩnh, như rắn mất đầu thì người của phía Thiên Thành làm sao có thể dễ dàng đánh hạ hết hơn hai trăm tên lính đánh thuê mà không có thương vong, chỉ có ba người bị thương.