Long Uy Chiến Thần

Chương 542: Tô Ánh Tuyết Sợ Hãi




Tô Ánh Tuyết có khi nào bị người khác cầm súng uy hiếp cơ chứ? Bà ta đã sợ trắng cả mặt, thân mình run run không dám cãi lại, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn phối hợp leo lên xe jeep.

Sau khi bà ta lên xe, người đàn ông cầm súng kia cũng lên theo, sau đó xe jeep từ từ khởi động.

Người đàn ông còn lại thì lên chiếc xe BMW của Tô Ánh Tuyết lái đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến giao thông. Hắn lái xe theo sau xe jeep. cùng nhau tiến vào mộ viên Linh Sơn.

Thiên Thành và Hà Ngọc Lan ngồi trên một chiếc xe jeep khác nhìn từ xa, thấy Tô Ánh Tuyết đã bị đưa vào xe, Hà Ngọc Lan cũng lập tức lái xe về hướng mộ viên Linh Sơn.

Người đàn ông ép Tô Ánh Tuyết lên xe đều là bộ đội đặc chủng tinh nhuệ phụng mệnh từ Tây Cảnh tới bảo vệ Lê Uy Long.

Thiên Thành và Hà Ngọc Lan thấy phải đối phó với một bà già như Tô Ánh Tuyết thì khinh thường ra tay, thế nên họ để những anh lính đặc chủng tinh nhuệ đi làm thay chuyện này.
Loading...


Hơn nữa bọn họ đều biết Tô Ánh Tuyết là mẹ vợ Lê Uy Long, cũng ngại ra tay trực tiếp. Lỡ đâu sau này anh giải hòa với Tô Ánh Tuyết thì giờ mình mà vô lễ với bà ta, sau đó lúng túng lắm.

Mà những người lính đặc chủng tinh nhuệ kia thì khác, bọn họ không có bận tâm nhiều như vậy. Tuân theo mệnh lệnh là thiên chức của bọn họ. Lê Uy Long và Thiên Thành bảo họ làm gì thì họ làm cái đó.

Sau khi Tô Ánh Tuyết lên xe, thấy trên xe còn hai người nữa, một người ngồi ở hàng sau, lại thêm người cầm súng ép mình lên xe, tổng cộng có ba người.

"Tôi không cần các người đền tiền nữa, van các người thả tôi xuống xe đi!" Tô Ánh Tuyết kêu rên.

Người trên xe không ai thèm để ý tới bà ta.

"Các người rốt cục định dẫn tôi đi đâu?"

"Có phải các người tính bắt cóc tôi đòi tiền chuộc đúng không?"

Tô Ánh Tuyết hỏi liên tù tì nhưng không ai thèm trả lời bà ta lấy một câu. Bà ta nghĩ mãi không ra mình rốt cuộc là có gì đáng giá để bọn họ bắt đi. Bà ta giờ cũng đã qua thời xuân sắc rồi, đâu có liên quan gì đến hai từ "xinh đẹp" nữa, trừ bắt cóc đòi người thân tiền chuộc ra thì bà ta không còn nghĩ ra được lí do nào hợp lí nữa.

"Các người câm hết đúng không, nói gì đi chứ!" Tô Ánh Tuyết lại ồn ào hỏi.

Lúc này, một tên lính đặc chủng tinh nhuệ thấy bà ta ồn ào quá, cuối cùng cũng không nhịn được trả lời lại: "Bọn này định dẫn bà tới mộ viên Linh Sơn!"

Tô Ánh Tuyết nghe vậy mà run cả người, hoảng sợ hỏi: "Tới cái nơi quỷ quái như mộ viên Linh Sơn kia làm gì?"

"Bớt hỏi đi, đi rồi bà sẽ biết." Tên lính đặc chủng tinh nhuệ kia trả lời.

Tô Ánh Tuyết dự cảm được e rằng tình hình không ổn rồi, bị dẫn tới nơi quỷ quái ít người qua lại như mộ viên Linh Sơn, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt!

"Các người đừng hòng làm loạn! Các người lái xe jeep chắc là bộ đội cả đúng không? Con rể tôi Lê Uy Long cũng là bộ đội, thằng bé có rất nhiều chiến hữu giỏi giang, ngay cả Minh Hải chiến vực phía Nam nó cũng biết!"

"Các người biết con rể Lê Uy Long của tôi chứ? Nếu các người dám làm gì tôi, con rể tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!"

"Tôi là mẹ vợ Lê Uy Long! Thức thời chút đi, giờ tranh thủ thả tôi ra đi, bằng không con rể tôi mà tới thì các người xong đời rồi!"

Trong lúc nguy cấp, Tô Ánh Tuyết cuối cùng cũng nhớ ra điểm có lợi của Lê Uy Long, bà ta lập tức dùng danh nghĩa hắn uy hiếp lại bọn họ.

Nhưng những người lính đặc chủng tinh nhuệ này vẫn tiếp tục làm lơ Tô Ánh Tuyết. Trong lòng bọn họ thầm cười lạnh, chính là chàng rể quý hóa của bà ra lệnh cho chúng tôi bắt bà đó!

Lê Uy Long mới vừa ra khỏi tập đoàn Galaxy thì nhận được điện thoại của Thiên Thành.

"Anh Thiên, người đã bắt được rồi, bọn tôi đang trên đường tới mộ viên Linh Sơn." Thiên Thành nói.

"Được, tôi tới ngay đây." Lê Uy Long dứt lời rồi cúp máy, sau đó lái xe tiến tới mộ viên Linh Sơn.