Bà nằm mơ cũng không nghĩ tới, bà chỉ là muốn đuổi Dương Văn Diệp đi khỏi biệt thự nhà Lê Uy Long một lúc, không ngờ lại chuốc họa vào thân!
"Bố tôi đã bị bà hại chết, lần này bà còn muốn gì nữa đây? Con cái muốn báo hiếu mà bố không còn, là bà, tại bà khiến tôi cả cơ hội báo hiếu cũng không có!" Lê Uy Long gào thét.
Tô Ánh Tuyết: "Người chết không thể sống lại, cho dù cậu có giết tôi cũng vô dụng thôi, bố cậu vẫn không sống lại được!"
Lê Uy Long: "Bà câm miệng cho tôi! Bà hại chết bố tôi, chẳng lẽ còn muốn tôi bỏ qua cho à? Trên đời làm gì có chuyện dễ ăn như vậy!"
Chu Lệ Bình: "Cho dù nói như thế nào, tôi cũng là mẹ vợ của cậu, đây đã là sự thật không cách nào thay đổi. Nếu như cậu giết tôi chính là giết mẹ, là tội 'đại nghịch bất đạo', trời đất không dung tha!"
Lê Uy Long: "Thù giết cha, quyết không đội trời chung! Nếu tôi không giết bà, tôi không xứng làm người!"
Thiên Thành và Hà Ngọc Lan căng thẳng theo, chuyện này ai đúng ai sai thật sự khó định đoạt, nếu Lê Uy Long giết Tô Ánh Tuyết, nhất định sẽ để lại tiếng xấu cho anh tội giết mẹ. Nếu không giết bà ta, thì không thể báo thù, thật là tiến thoái lưỡng nan!
Bọn họ muốn khuyên nhủ Lê Uy Long, nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ đành để tùy Lê Uy Long tự mình quyết định!
Tô Ánh Tuyết bĩnh tĩnh nói: "Vấn đề ở đây là, không phải tôi trực tiếp hại chết bố của cậu! Mặc dù đuổi ông ấy khỏi biệt thự là tôi sai, nhưng ai ngờ được từng tuổi này rồi, ông ấy còn khoe mẽ hóa anh hùng, học đòi anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả là tự đi nạp mạng, chuyện này có thể trách tôi sao?"
"Mặc kệ nói như thế nào, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ nguyên nhân bà đuổi bố tôi khỏi nhà. Nếu bà không đuổi bố tôi đi, ông ấy sẽ không chết! Là bà gián tiếp hại chết ông ấy, bà khó mà thoát khỏi trách nhiệm! Bố tôi thân là quân nhân, gặp chuyện bất bình nên ra tay tương trợ, đó là bản sắc của một người quân nhân, anh dũng đấu tranh vì chính nghĩa, không phải khoe mẽ! Biết rõ không đấu lại nhưng vẫn thề chết không lui, đây là khí phách của một anh hùng!" Lê Uy Long nói một tràng dài.
"Được, nếu như tôi không đuổi ông ấy đi, ông ấy sẽ không gặp chuyện bất bình, cũng sẽ không có cơ hội trở thành cựu anh hùng người người kính mộ ở cái thành phố Đà Lạt này. Nếu đêm đó tôi không đuổi ông ấy, cô gái kia sẽ bị xâm hại, ông ấy đánh đổi một cái mạng già tuổi gần đất xa trời, cứu lại được một cô gái trẻ, chẳng lẽ không đáng giá hay sao?" Miệng lưỡi Tô Ánh Tuyết sắc bén, bắt đầu nói đạo lý với Lê Uy Long.
Lê Uy Long bị Tô Ánh Tuyết phản bác không nói nên lời. Chẳng lẽ mình thật sự sai lầm?
Tô Ánh Tuyết thấy Lê Uy Long không còn gì để nói, lại tiếp tục lên tiếng: "Nếu như cậu giết tôi, sau khi Dư Hân biết được nhất định sẽ không tha thứ cho cậu! Nếu con bé biết cậu là kẻ thù giết mẹ, con bé chắc chắn sẽ ly hôn với cậu, thậm chí giết cậu để trả thù thay tôi! Cậu yêu Dư Hân đến vậy, chẳng lẽ câu buông bỏ được muốn trở mặt thành thù với nhau hay sao?"
"Đừng nói nữa! Bất luận bà có nói thế nào, tôi vẫn sẽ giết bà!" Lê Uy Long giận dữ rống to.
"Vì sao? Chẳng lẽ cậu không yêu Dư Hân hay sao?" Tô Ánh Tuyết không ngờ với cái lưỡi dài ba tấc không chê vào đâu của mình, nói đã muốn líu lưỡi rồi, vậy mà chẳng thể thuyết phục được Lê Uy Long tha cho mình.
Lê Uy Long không trả lời vấn đề của Tô Ánh Tuyết, mà là dứt khoát nổ súng!
"Đùng." Một tiếng súng vang lên, vang vọng rất lâu trong không gian tĩnh lặng giữa nghĩa trang Linh Sơn.
Tô Ánh Tuyết ngã gục xuống ngay trước mộ Dương Văn Diệp.
Lê Uy Long nói: "Bởi vì bà không chết, không đủ sức thuyết phục để bình ổn số đông!”