Long Uy Chiến Thần

Chương 568: Tôi Đã Nói Rồi




Lê Uy Long vừa rồi có nói, phải bí mật xử lý hai cha con Lương Trọng nếu không có sự nhúng tay của đám cảnh sát thuộc cục công an thành phố thì chuyện sẽ càng khó xử lý hơn.

“Chẳng lẽ anh có thể xử lý tình huống này sao?” Lê Hồng Ngọc hỏi.

“Có thể, vừa rồi tôi đã nói với Lê Uy Long, học sinh của cô về chuyện này để anh ấy đưa người tới đây rồi.” Lưu Bảo Thông đáp.

Mà lúc này, Lương Trọng đã tới khách sạn.

Ông ta vừa bước vào khách sạn lập tức nhìn thấy con của mình cùng một đám thanh niên khác nằm la liệt trên đất.

“Bố, cuối cùng bố cũng tới rồi!” Lưu Thịnh thấy bố mình tới thì lập tức vui như bắt được vàng.
Loading...


Mấy người bảo vệ thấy Lương Trọng tới cũng lập tức nhao nhao tránh đường cho ông ta đi.

Lê Hồng Ngọc, Lê Hùng Thanh cùng Bạch Liên cũng đã thấy Lương Trọng đi tới, lúc này lại thấy càng thêm sợ hãi.

“Những chuyện này, rốt cuộc kẻ nào làm ra?” Lương Trọng thấy con trai mình thảm hại nằm trên đất, răng cũng rơi sạch văng trên đất thì vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm đám người mà quát lên.

Không đợi Lương Tuấn Thịnh trả lời, Nguyễn Thành Đạt cướp lời, chỉ thằng vào Lưu Bảo Thông và nói: “Bác Trọng, chính là tên này, chính tên này đánh cậu Thịnh ra thành thế này, cháu đã sai bảo vệ vây hắn lại để đợi bác tới xử lý.”

Lương Trọng nghe thể thì quay sang nhìn chằm chằm Lưu Bảo Thông, giọng đầy phẫn nộ: “Sao cậu lại đánh con trai tôi?”

“Bởi vì con trai ông quá kiêu ngạo, học sinh kiểu gì mà đến cả cô giáo mình cũng dám trêu ghẹo. Làm trò không giữ đạo làm trò chẳng nhẽ không đáng bị dạy dỗ lại sao?” Lưu Bảo Thông không sợ hãi mà đáp lại.

“Đây là con trai của tôi, nó sai cũng không đến lượt cậu dạy nó!” Lương Trọng nói.

“Xì, đúng là cha nào con đấy, xem ra ông cũng không phải loại người tốt đẹp gì.” Lưu Bảo Thông nói.

Lương Trọng nổi giận: “Mày… mày dám mắng cả tao? Mày có biết tao là ai không hả?”

“Nghe nói, ông là người đứng thứ năm ở Đà Lạt, Lưu Trọng phải không?” Lưu Bảo Thông vẫn dửng dưng như không trả lời ông ta.

Lê Hồng Ngọc, Lê Hùng Thanh cùng Bạch Liên thấy thái độ của Lưu Bảo Thông vẫn dửng dưng như vậy thì trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, anh ta biết rõ thân phận của Lương Trọng mà vẫn không sợ, chẳng lẽ chính Lưu Bảo Thông cũng là một người có thân phận không đơn giản?

“Mày biết rõ tao là người thứ năm của Đà Lạt mà vẫn dám kiêu ngạo như thế?” Lương Trọng thực không ngờ rằng có một ngày có kẻ nghe thấy tên ông ta, biết thân phận của ông ta mà vẫn còn dám không nể mặt mũi mà ngông cuồng như vậy.

“Chỉ là tên thứ năm thì đã là cái gì? Trong mắt tôi, ông chẳng là cái mốc gỉ gì hết!” Lưu Bảo Thông nói. Sau lưng anh ta còn có Lê Uy Long, anh ấy còn là hộ soái vệ quốc làm chỗ dựa nữa kia, sao có thể sợ một tên đứng thứ năm nho nhỏ ở Đà Lạt chứ.

Lương Trọng thấy Lưu Bảo Thông dám coi thường mình như vậy lập tức phẫn nộ kêu gọi đám người: “Đánh cho tao, đánh cho tới khi hắn phải lết trên đất rồi đưa qua cho bên cục công an thành phố xử lý!”

Nguyễn Thành Đạt thấy Lương Trọng ra lệnh thì lập tức hô hào đám bảo vệ: “Lên, cái tên không biết trời cao đất dày này lại dám coi thường ông Lương Trọng, lại còn dám đánh cả cậu Lương Tuấn Thịnh nữa, thù mới, nợ cũ tính cả thể, đánh hắn tàn phế cho tao!”

Đám bảo vệ nghe được lệnh thì lập tức cùng nhau xông về phía Lưu Bảo Thông.

Nhìn đám bảo vệ thi nhau xông tới, Lê Hồng Ngọc, Lê Hùng Thanh cùng Bạch Liên sợ xanh mặt, luống cuống không biết làm sao bây giờ.

Lưu Bảo Thông sớm đã chuẩn bị chiến đấu, anh ta quyết định giải quyết đám bảo vệ trước rồi lại khống chế hai cha con Lương Trọng để chờ Hà Ngọc Lan dẫn người tới xử lý.

Mà ngay lúc đại chiến sắp diễn ra thì một người phụ nữ hiên ngang xuất hiện, trên người đằng đằng sát khí, hơn thế, phía sau cô ta còn dẫn theo bốn tên đàn ông cao to cầm súng!

Người tới với tư thế hiên ngang mang theo sát khí ngút trời này không phải ai khác, chính là Hà Ngọc Lan!

Mà bốn người đàn ông đi sau cô cũng không tầm thường, toàn bộ đều là tinh anh đặc chủng!