Long Uy Chiến Thần

Chương 571: Không Cần Đền Gì Hết




Lê Hồng Ngọc, Lê Hùng Thanh và Bạch Liên thấy Hà Ngọc Lan có thể đánh nhau tốt như vậy đều bị kinh ngạc.

Khi nãy họ còn lo lắng Hà Ngọc Lan dẫn theo quá ít người không đánh được đám bảo an này. Nhưng bây giờ có vẻ họ lo lắng thừa rồi. Không cẩn đồng đội ra tay, một mình Hà Ngọc Lan đã xử lý xong.

"Đi nhanh lên!" Mấy thành viên đội đặc nhiệm thấy Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh dừng lại không bước tiếp lập tức quát lên, sau đó áp giải bọn họ ra khỏi khách sạn.

Sau khi hạ gục đám bảo vệ, Hà Ngọc Lan đi thẳng về phía Nguyễn Thành Đạt.

Nguyễn Thành Đạt thấy Hà Ngọc Lan đi tới, sợ tới mức quỳ xuống.

"Xin nữ hiệp tha mạng!" Nguyễn Thành Đạt sợ hãi hét lên. Hà Ngọc Lan lợi hại như vậy, hắn lập tức coi cô như nữ hiệp thời cổ đại. Phụ nữ bây giờ làm sao có thể đánh nhau giỏi như vậy?
Loading...

“Anh không cần căng thẳng thế, tôi, không tới để giết anh.” Hà Ngọc Lan nói

“Rốt cuộc cô...cô muốn làm gì?” Nguyễn Thành Đạt hỏi.

“Tôi đánh vỡ một vài đồ trong khách sạn, cần đền bao nhiêu tiền, anh đếm đi, tôi lập tức chuyển tiền cho anh.” Hà Ngọc Lan nói. Cô muốn bắt Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh, không hề có ý làm khó ông chủ của khách sạn này.

Mặc dù Nguyễn Thành Đạt kêu đám bảo an của hắn đánh cô nhưng cô cũng không để bụng. Dù sao, bất cứ ai thấy lãnh đạo thành phố bị bắt cũng sẽ nghĩ cách cứu. Vậy nên hắn lựa chọn đứng về phía Lương Trọng không phải sai lầm lớn.

“Không…không cần đền, những thứ này không có gì đáng tiền cả.” Nguyễn Thành Đạt run run nói. Bây giờ hắn chỉ muốn giữ mạng, sao dám đòi “bọn bắt cóc” bồi thường?

“Được, chính anh nói không cần tiền, vậy tôi đi đây.” Hà Ngọc Lan nhanh chóng nói, cô không muốn lãng phí thời gian ở đây.

Bởi vì lúc này Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh đã bị áp giải lên xe rồi, nhanh chóng xử tử hai ba con này mới là việc gấp.

Dù sao Lương Trọng là lãnh đạo thành phố, nếu không nhanh chóng xử lý, đợi tới khi có người đến cứu ông ta thì hơi rắc rối.

Thế là, Hà Ngọc Lan lập tức rời khỏi khách sạn, lên xe quân dụng.

Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh bị áp giải lên hai chiếc xe quân dụng khác nhau, Hà Ngọc Lan lên xe áp giải Lương Tuấn Thịnh.

Sau khi Hà Ngọc Lan lên xe, hai chiếc xe quân dụng nhanh chóng rời đi.

Nguyễn Thành Đạt thất Hà Ngọc Lan đi rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.

Đám bảo an gục dưới đất nhanh chóng gắng gượng đứng dậy, chạy tới bên Nguyễn Thành Đạt hét lớn.

“Giám đốc Đạt, anh không sao chứ?

“Giám đốc Đạt, bọn họ đi rồi, không sao đâu.”

“Giám đốc Đạt, anh mau đứng dậy đi, có nhiều người đang nhìn lắm!”

Đám bảo an vừa nói vừa dìu Nguyễn Thành Đạt đang tái mặt đứng dậy.

“Bác sĩ Đạt, ban nãy là đồng đội của cháu à?” Bạch Liên hỏi

“Vâng ạ.” Lưu Bảo Thông trả lời.

“Đồng đội của cháu giỏi quá.” Bạch Liên nói.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, chúng ta mau đi thôi!” Lê Hồng Ngọc không muốn ăn tối ở đây nữa rồi. Xảy ra chuyện như này, ai còn tâm trạng ăn tối chứ? Dù sao đã ăn xong một nửa, không đói nữa rồi.

“Được, vậy con đi thanh toán đi. Thanh toán xong rồi chúng ta đi.” Bạch Liên cũng thấy không nên ở nơi này lâu.

“Được, bố mẹ chờ con ở đây nhé, con đi thanh toán.” Lê Hồng Ngọc nói.