"Đúng thế đấy, nếu bây giờ cô nhận thua thì chúng tôi sẽ tha cho cô một mạng. Tôi đã nói cả rồi, cô có thể đánh nhau giỏi thế nhưng chơi bóng thì còn chưa biết được ai hơn ai đâu! Bây giờ chắc hẳn cô cũng biết hai người chúng tôi lợi hại như thế nào rồi chứ?" Chu Nhược Mai cũng lên tiếng.
"Hai người bớt nói nhảm đi! Chờ chút nữa đi tôi sẽ cho hai người biết được sự lợi hại của tôi, bây giờ tỉ số chỉ mới có ba : không, hai người đừng có vui mừng vội!" Hà Ngọc Lan thấy Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm phách lối như thế, trong lòng cô ta cũng có chút tức giận.
"Nếu cô không sợ bị ngược đãi vậy thì nhanh chóng phát bóng đi!" Chu Nhược Mai nhặt lấy trái bóng, sau đó ném sang cho Hà Ngọc Lan.
Hà Ngọc Lan lặng lẽ cầm bóng đi lên vị trí chính giữa, sau đó nhanh chóng phát bóng.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nhanh chóng tiến hành phòng thủ nghiêm ngặt với Hà Ngọc Lan.
Mặc dù trong lòng Hà Ngọc Lan đang cảm thấy vô cùng tức giận, thế nhưng cô cũng không tính lật ngược tình thế nhanh như thế. Cô ấy muốn chờ tới khi Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm ném vào trái bóng thứ tư rồi sau đó mới tiến hành lật ngược tình thế, lật ngược tình thế trong tình huống đó thì mới cảm thấy thoải mái được!
Hơn nữa, cô ấy cũng chỉ cần để đối phương vào được bốn quả, sau đó cô ấy sẽ lật ngược tình thế thành năm bốn, chỉ có như thế mới được xem là thắng trong gang tấc!
Vì thế, sau một hồi chạy sang trái rồi lại chạy sang phải, Hà Ngọc Lan lại cố ý để cho Nguyễn Tú Cẩm có cơ hội chặn đường cướp bóng của mình.
Loading...
Sau đó Hà Ngọc Lan vội vàng đuổi theo kiềm kẹp Nguyễn Tú Cẩm.
Nguyễn Tú Cẩm thấy Hà Ngọc Lan đang đuổi theo mình, cô ấy cố ý làm động tác ném bóng vào rổ.
Hà Ngọc Lan biết Nguyễn Tú Cẩm đang làm động tác giả, thế nhưng vì để diễn trông như thật, cô ấy cố ý bị mắc lừa, nhanh chóng nhảy lên.
Nguyễn Tú Cẩm thấy Hà Ngọc Lan đã bị lừa, nhanh chóng chuyền banh xuống dưới chân Hà Ngọc Lan, nhanh chóng chuyền quả bóng vào rổ.
Sau đó, trái bóng đập mạnh xuống sàn nhà, sau đó phóng thẳng tới trước mặt Chu Nhược Mai.
Lúc này, Hà Ngọc Lan đã đáp xuống đất, sau đó vội vàng chạy tới đuổi theo Chu Nhược Mai. Bởi vì cô ấy không muốn để người khác thấy mình đang cố tình thả cho đối phương, vì thế cô ấy vẫn giả vờ đuổi theo phòng thủ.
Sau khi Chu Nhược Mai nhận được bóng thì nhanh chóng nhảy lên, chuẩn bị ném vào rổ. Khi cô nhìn thấy Hà Ngọc Lan đã nhảy tới trước mặt mình, hơn nữa còn có khuynh hướng muốn áp đảo mình, cô vội vàng chuyền bóng cho Nguyễn Tú Cẩm đứng ở vòng ngoài.
Chắc chắn là hai người họ đang trêu đùa Hà Ngọc Lan!
Hà Ngọc Lan thấy Chu Nhược Mai đã chuyền bóng ra vòng ngoài, sau đó cô ấy lại vội vàng xoay người đuổi theo Hà Ngọc Lan, dáng vẻ mệt mỏi đang cố gắng chạy thật nhanh.
Nguyễn Tú Cẩm cũng không định chuyền lại bóng cho Chu Nhược Mai mà nhanh chóng thực hiện một cú ném xa ba điểm ở vòng ngoài.
Dù sao thì nếu không vào thì vẫn còn có Chu Nhược Mai đứng dưới rổ yểm trợ cho cô ấy.
Quả bóng da nhanh chóng tạo ra một vòng cung tuyệt mỹ ở trên không trung, sau đó nhanh chóng rơi thẳng vào lưới!
Cú ném xa ba điểm đó nhanh chóng rơi vào rổ, cũng không cần tới sự yểm trợ của Chu Nhược Mai.
Vì thế ở vòng đầu tiên, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đã ném vào rổ mỗi người hai quả bóng, tỷ số nhanh chóng trở thành bốn : không!
"Tú Hằng, cú ném xa ba điểm của cậu vẫn luôn chuẩn xác như thế!" Chu Nhược Mai thở dài lên tiếng.
"Cũng tạm thôi, kiếm vẫn chưa mòn!" Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Hà Ngoc Vinh, bây giờ tỉ số đã là bốn : không rồi nhé!" Lần này, Chu Nhược Mai cũng không muốn ăn mừng với Nguyễn Tú Cẩm, để tránh việc khiến Hà Ngọc Lan chịu đả kích.
"Tôi biết." Hà Ngọc Lan nói. Cô ấy biết, tiếp theo sẽ đến màn trình diễn của cô ấy.
"Thế cô còn muốn tiếp tục nữa hay không?" Chu Nhược Mai lên tiếng hỏi.
"Đương nhiên là không rồi! Lần này tôi sẽ chơi thật nghiêm túc, tôi phải ra tuyệt chiêu của mình thôi!" Hà Ngọc Lan nói.
"Được thôi. Mặc dù chúng tôi không muốn khiến cô khó chịu, thế nhưng chúng tôi sẽ không buông lỏng đâu!" Chu Nhược Mai cảm thấy Hà Ngọc Lan đang nói vô cùng nghiêm túc, như thế là vì muốn giữ thể diện cho mình mà thôi. Thế nhưng, cô cũng không muốn tố cáo Hà Ngọc Lan, cái đạo lý tha cho người cần được tha này, cô có thể hiểu được.
Nói xong, Chu Nhược Mai nhanh chóng nhặt bóng lên, ném cho Hà Ngọc Lan.
"Đừng có nói nhảm nhiều như thế, sau đây sẽ đến lúc các người sẽ khóc." Hà Ngọc Lan vừa đi về phía giữa sân, vừa nói.
"Dư Hân, chúng ta tốc chiến tốc thắng đi! Dù sao thì tối hôm qua, Hà Ngọc Lan cũng đã cứu chúng ta, chúng ta không thể trêu đùa cô ấy như thế được." Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Được rồi, chờ một chút nữa khi chúng ta cướp được bóng thì hãy nhanh chóng ném vào nhé, tranh giải chúng kết thôi!" Chu Nhược Mai nói.
"Hai người nói nhiều thế làm gì? Đã chuẩn bị xong hết chưa? Nếu đã chuẩn bị xong rồi thì hãy xem phần trình diễn sắp tới của tôi đi!" Hà Ngọc Lan đứng ở vị trính chính giữa, lên tiếng.
"Chúng tôi đã chuẩn bị xong, mau bắt đầu đi!" Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đồng thanh lên tiếng, sau đó bày trận đợi Hà Ngọc Lan.
Hà Ngọc Lan cũng không nói nhảm thêm, nhanh chóng cầm bóng tới trước mặt Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm, sau đó nhanh chóng chuyền bóng xuyên qua dưới chân của Chu Nhược Mai.
Đồng thời, Hà Ngọc Lan giống như bóng hình của quỷ vậy, chạy xẹt qua người Nguyễn Tú Cẩm và Chu Nhược Mai.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm cảm thấy sửng sốt mất một lúc!
Khi hai cô gái hồi phục lại tinh thần, lúc chuẩn bị đuổi theo Hà Ngọc Lan thì đã thấy Hà Ngọc Lan một tay đỡ bóng, nhảy lên thật cao sau đó xoay vòng ba trăm sáu mươi độ trên không trung rồi úp một tay xuống rổ!