Bắn tỉa nữ thấy Lê Uy Long dùng kiếm chắn đạn, lập tức kinh ngạc vô cùng.
Cô ta nhìn thấy Chu Nhược Mai chạy ra khỏi phòng, nhưng mục tiêu của cô ta không phải là Chu Nhược Mai, cho nên cô ta không nổ súng với Chu Nhược Mai, mà tiếp tục nổ súng vào Lê Uy Long.
Lê Uy Long tuy vừa mới dùng kiếm chắn đạn, nhưng tay nắm thân kiếm là tay trái, vì thân kiếm rung động dữ dội, nên cũng bị thương, máu tươi trào ra.
Lê Uy Long tháy đạn đang bay tới phần đầu của mình, vội vàng cầm kiếm chắn đạn.
“Keng!” Đạn bắn lên thân kiếm, lại vang lên tiếng kêu dữ dội.
Lực của đạn quá lớn, Lê Uy Long hơi cầm kiếm không chắc, thân kiếm đập vào đầu anh.
Anh biết nếu cứ thế này mãi cũng không ổn, vội vàng nhấc kiếm, mau chóng chạy ra ngoài.
Lúc Lê Uy Long chạy ra ngoài, đến phòng khách, thấy Chu Nhược Mai đang co rúm trên sô pha.
Loading...
“Lê Uy Long! Anh không sao chứ?” Chu Nhược Mai thấy Lê Uy Long an toàn ra khỏi phòng thì mừng rỡ.
“Anh không sao!” Lê Uy Long tuy bị kiếm làm bị thương một chút nhưng không to tát lắm.
Lúc này, Thiên Thành và Hà Ngọc Lan cũng đem hộ vệ tới theo tiếng ồn.
Ban nãy tiếng kính bị vỡ và tiếng đạn đập lên kiếm đã vang lên tiếng kêu chói tai, đám Thiên Thành, Hà Ngọc Lan và các hộ vệ đều nghe thấy.
Thiên Thành, Hà Ngọc Lan và các hộ vệ vừa tới biệt thự Tinh Nguyệt, chuẩn bị thay ca.
Bởi vì nửa đêm trước họ đã nghỉ ngơi rồi, nửa đêm sau tới thay ca, để các hộ vệ Lê Uy Long đem tới được nghỉ ngơi.
Nhưng đang chuẩn bị thay ca thì đột nhiên nghe thấy tiếng vang lớn từ biệt thự của Lê Uy Long, nên lập tức chạy tới.
Nhiệm vụ của họ vốn là bảo vệ Lê Uy Long, lúc này lại đang cảnh giác cao độ, chỉ cần có tiếng động nhỏ thôi họ cũng có thể phát hiện ra.
Chu Nhược Mai thấy đoàn hộ vệ tới, cuối cùng cũng biết Lê Uy Long thực sự đã sắp xếp lượng lớn hộ vệ canh chừng ở lưng núi.
“Đại ca, xảy ra chuyện gì thế?” Thiên Thành chạy vào, hỏi.
“Ban nãy có bắn tỉa tập kích tôi!” Lê Uy Long nói.
Thiên Thành, Hà Ngọc Lan và các hộ vệ vừa nghe thấy Lê Uy Long nói thế thì đều ngạc nhiên.
Họ đã phòng bị cẩn thận ở lưng núi, sao vẫn có người tập kích được chứ?
Có người bắn tỉa hộ soái bảo vệ, chuyện này không phải nhỏ, nếu như Lê Uy Long có chuyện gì, thì ai gánh được trách nhiệm này đây!
“Tên bắn tỉa ở đâu?” Thiên Thành lại hỏi.
“Ở đỉnh toà biệt thự đối diện, là một phụ nữ tóc dài, lập tức đi bao vây cô ta!” Lê Uy Long nói.
“Vâng!” Thiên Thành nhận lệnh, sau đó lập tức nói với Hà Ngọc Lan: “Hà Ngọc Lan, lập tức đem người đi đuổi theo kẻ đó, đừng bắn chết cô ta!”
“Vâng!” Hà Ngọc Lan lập tức dẫn đầu một đoàn người, đuổi theo hướng Tây.
Mà Thiên Thành vừa dẫn đầu một số người bao vây, phòng bị cho biệt thự.
Truy sát tay bắn tỉa đó đương nhiên quan trọng, nhưng việc bảo vệ hộ soái thì còn qua trọng hơn.
Cho nên, Thiên Thành không ra trận, ở lại biệt thự, bảo vệ Lê Uy Long. Nếu như có sơ hở mà trúng phải kế điệu hổ li sơn của kẻ địch thì hậu quả không tưởng tượng nổi.
Lúc này, Nguyễn Tú Cẩm nghe thấy tiếng động lớn cũng tỉnh dậy.
Cô mở mắt ra, không thấy Chu Nhược Mai trên giường, liền chạy ra khỏi phòng.
Sau đó nhìn thấy Chu Nhược Mai quần áo xộc xệch, co rúm trên sô pha thì hoảng hồn.
“Dư Hân, rốt cuộc có chuyện gì thế? Có phải Lê Uy Long bắt nạt cậu không?” Nguyễn Tú Cẩm hỏi.
“Không phải!” Chu Nhược Mai nói.
“Vậy quần áo cậu sao thế này?” Nguyễn Tú Cẩm hỏi.
“…” Vấn đề này, Chu Nhược Mai không trả lời được, bởi vì cô quả thực ngại nói với Nguyễn Tú Cẩm là banr thân nhân lúc người ta ngủ mà lẻn tới phòng Lê Uy Long, làm cái chuyện xấu hổ đó.
“Cậu đừng hỏi mấy chuyện này nữa, nói trọng điểm nào, ban nãy có kẻ bắn tỉa tập kích.” Chu Nhược Mai nói.
“Cái gì? Thực sự có độc giả tới đánh tớ á?” Nguyễn Tú Cẩm vì nhìn thấy quá nhiều bình luận của độc giả nói muốn cầm súng tới giết mình, cho nên phản ứng đầu tiên là nghĩ rằng có độc giả tới tập kích mình.