Nguyễn Tú Cẩm tưởng tượng tình hình trong phòng, tim đập bình bịch.
“A…” Trong phòng lại vang lên tiếng kêu đau đớn của Chu Nhược Mai: “Sao đâu thế, anh không thể dịu dàng chút sao?”
“Anh đã dịu dàng lắm rồi đó, nếu như em không chịu nổi thật thì thôi vậy.” Lê Uy Long nói.
“Không, chúng ta không thể bỏ dở giữa chừng được, anh tiếp tục đi, em nhịn được.” Chu Nhược Mai nói.
“Được, vậy anh mạnh hơn đó, em chuẩn bị đi.” Lê Uy Long nói.
“Ừm, em chuẩn bị xong rồi, bắt đầu đi.” Chu Nhược Mai nói.
Nguyễn Tú Cẩm biết nghe trộm chuyện vợ chồng nhà người ta là rất không tốt. cô rất muốn rời đi ngay, tiếp tục tập bóng, như tình tò mò mạnh mẽ lại khiến cô tiếp tục ở lại nghe lén.
Loading...
Cô không chỉ không rời đi, mà còn dán tai vào tường, nghe ngong động tính trong phòng.
Cô là cô gái chưa trải sự đời, chuyện thế này khiến cô thấy rất tò mò, dù là nghe thôi cũng được.
“A…” Lúc này, Chu Nhược Mai lại hét lên một tiếng đau đớn, sau đó nói: “Đau quá đi, dừng lại mau! Anh có hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì không?”
“Được, được, anh dừng lại, em đừng kêu to thế, chút nữa Nguyễn Tú Cẩm về mà nghe thấy thì không hay đâu!”
“Nhưng mà, đúng là đau lắm, em không nhịn được. Nguyễn Tú Cẩm đánh bóng ở ngoài, không nghe thấy đâu, không sao!” Chu Nhược Mai nói.
Nguyễn Tú Cẩm nghe thấy Lê Uy Long nhắc tới mình thì tự nhiên giật mình, nếu hai người họ biết mình nghe lẻn ở đây thì mất mặt lắm!
Nhưng, cô biết hai người họ sẽ không ra ngoài nhanh thế, liền yên tâm nghe lén tiếp.
Lúc này, Lê Uy Long nói: “Nếu em đã sợ đau thế thì mình nghỉ một chút, chốc nữa làm tiếp.”
“Thôi, không cần nghỉ đâu, tiếp tục đi. Nhưng mà anh nhớ nhẹ thôi, đừng thô lỗ quá, dịu dàng chút.” Chu Nhược Mai nói.
“Anh cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn, chuyện này nên một bước xong luôn, đau chút là xong.” Lê Uy Long nói.
“Ừm, anh tự xem mà làm đi!” Chu Nhược Mai nói.
Tốc độ trong phòng nhanh quá, tốc độ tim đập của Nguyễn Tú Cẩm cũng nhanh theo, mặt cô nóng bừng.
“A…” Lúc này, trong phòng vang lên tiếng hét thảm thiết của Chu Nhược Mai.
Tiếng hét này thảm thiết cô cùng, khiến Nguyễn Tú Cẩm ở bên ngoài nghe lén cũng run lên, không nhìn được mà kẹp chặt hai chân mình.
Cách cửa phòng, cô có thể nghĩ tới tình cảnh đột nhiên bị xé rách.
“Được rồi, cuối cùng cũng xong, ra rồi.” Lúc này, Lê Uy Long thở một hơi thoải mái, như trút bỏ được gánh nặng, nói.
Nguyễn Tú Cẩm nghe thế, lập tức vô cùng ngạc nhiên, sao nhanh thế? Mới bắt đầu mà đã kết thúc rồi, tên Lê Uy Long này, là anh trai ba giây hả?
Lúc này, Chu Nhược Mai nói: “Sao mà ra nhiều máu thế, mau lấy giấu lau cho em đi.”
Nguyễn Tú Cẩm nghe thấy thế, nghĩ, con gái quả nhiên sẽ ra máu vào lần đầu tiên!
“Được, anh lau giúp em.” Lê Uy Long nói.
Được một lúc, Chu Nhược Mai nói: “Được rồi, anh mau ra ngoài đi, nếu không Nguyễn Tú Cẩm về, thấy anh ở trong phòng thì không ổn đâu!”
“Được, vậy anh ra ngoài trước.” Lê Uy Long nói.
Nguyễn Tú Cẩm nghe thấy Lê Uy Long định ra ngoài thì giật bắn mình, định chạy đi.
Nhưng cô vẫn chậm một bước.