Lê Uy Long ném lại một câu ý tứ rồi dẫn theo đội xe rời đi.
Mấy ông lớn nhìn nhau, bắt đầu dò đoán ý của Lê Uy Long.
“Ý của ông Thiên có phải là bảo chúng ta đề bạt cô Lê Hồng Ngọc lên làm hiệu trưởng không?” Lão đại nói.
“Tôi cảm thấy hình như thế.” Lão nhị nói.
“Nói thừa, hình như cái gì? Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là thế!” Lão đại nói.
“Ông lớn quả là ông lớn mà, phản ứng nhanh hơn chúng tôi nhiều.” Lão nhị nói.
“Bây giờ lão ngũ đã mất tích một cách kì lạ, các người cẩn thận chút cho tôi, làm việc cẩn thận vào, nếu không, có ngày rước họa vào thân mà không biết đấy!” Lão đại nói.
“Vâng, vâng.” Lão nhị, lão tam liên tục nói.
Loading...
Sau khi Lê Uy Long rời khỏi trường học, Lê Uy Long dẫn đầu đoàn người đi tới tập đoàn Galaxy.
Anh quyết định buổi trưa sẽ đi Bắc Giang, muốn nhân cơ hội bây giờ vẫn có chút thời gian để ở bên Chu Nhược Mai.
Vì nếu như ngày mai có diễn tập, một khi nảy sinh xung đột, chiến tranh bạo phát thì bản thân sẽ phải đi chinh chiến. lúc đó, anh sẽ không có thời gian ở bên vợ mình nữa.
Tới phòng làm việc của tổng giám đốc, Lê Uy Long nhìn thấy Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đang ở trong phòng.
Lúc này, Nguyễn Tú Cẩm đang vùi đầu viết vào máy tính bảng.
Ban nãy, trên đường đưa Lê Hồng Ngọc tới trường, Lê Hồng Ngọc có hỏi anh khi nào sinh con với Chu Nhược Mai đây, Lê Uy Long cũng cảm thấy chuyện này không thể kéo dài thêm nữa rồi.
Thời gian ở bên nhau càng dần càng ít, Lê Uy Long rất muốn trồng mầm cho Chu Nhược Mai trức khi mình xuất chinh, để bản thân còn có đứa con về sau.
Chiến trường là không thể thay đổi, chỉ có thể khai chiến tại đây, để phòng làm việc trở thành chiến trường.
Nhưng cái đèn nghìn oát là Nguyễn Tú Cẩm đang ở đây, đúng là trở ngại lớn.
“Nguyễn Tú Cẩm, tôi chuẩn bị đi Bắc Giang, trước khi xuất phát, tôi có chuyện muốn nói với vợ mình, cô có thể tránh đi một lúc không.” Lê Uy Long vì muốn hoàn thành kế lớn với Chu Nhược Mai mà chỉ có thể nghĩ cách đuổi Nguyễn Tú Cẩm đi.
Nhưng Nguyễn Tú Cẩm lại không hiểu ý, nói: “Hai người nói đi, tôi chuyên tâm viết chữ, sẽ không làm phiền hai người đâu.”
“Nhưng tôi có điều thầm kín muốn nói cho Chu Nhược Mai, cô ở đây thì tôi ngại, cô có thể tránh đi một chút không?” Lê Uy Long nói.
“Vậy cần nói khoảng bao lâu?” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Tôi cũng không biết, chắc tầm một tiếng.” Lê Uy Long chưa làm chuyện đó bao giờ, cũng không biết bản thân kiên trì được bao lâu, cho nên chỉ đành dự đoán là một tiếng.
“Nói thầm kín gì mà cần thận cả tiếng thế!” Nguyễn Tú Cẩm nói.
Trong lòng Chu Nhược Mai cũng thấy rất kì quái, Lê Uy Long rốt cuộc định nói điều thầm kín gì mà phải nói lâu thế?
“Cô đừng quan tâm, đi mau đi.” Lê Uy Long cũng không biết giải thích với Nguyễn Tú Cẩm thế nào, chỉ đành đuổi cô đi.
“A! Tôi hiểu rồi, anh muốn… với cả Chu Nhược Mai trong phòng làm việc.” Nguyễn Tú Cẩm bừng tỉnh, nhưng lời ở giữa thì lại ngại nói ra.
Chu Nhược Mai nghe Nguyễn Tú Cẩm nói thế thì cũng bừng tỉnh, mặt đỏ lên.
“Nếu cô đã hiểu rồi thì đi mau đi.” Lê Uy Long không muốn phủ nhận nữa.
“Nhưng mà một tiếng lâu quá, bây giờ tôi đang bận viết bản thảo, không thể ở ngoài lâu quá được! Độc giả của tôi còn đang đợi tôi update đây này! Hai người nhanh chút được không?” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Cô có thể đem máy của cô ra ngoài viết, bây giờ trong phòng nghị sự không có ai họp đâu.” Lê Uy Long nói.
“Được, tôi đi ngay đây! Tôi đi phòng nghị sự viết chữ!” Nguyễn Tú Cẩm biết mục đích của Lê Uy Long, đương nhiên cũng ngại chắn đường người ta, lập tức cầm máy tính của mình đi ra khỏi phòng làm việc.
Nguyễn Tú Cẩm vừa đi, không khí trong phòng làm việc lập tức trở nên ám muội.
“Anh có lời thầm kín gì thì nói mau đi.” Chu Nhược Mai hơi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng bỏng của Lê Uy Long.
“Dư Hân, anh.” Lê Uy Long định nói lại thôi.
Chu Nhược Mai thấy ánh mắt không có ý tốt của Lê Uy Long, ngại ngùng hỏi: “Anh gì cơ? Anh nói thẳng đi!”
“Anh muốn có con với em sớm một chút!” Lê Uy Long cuối cùng cũng lấy dũng khí, nói.