Tạ Ngọc Hải vốn không quen Ánh Hạ, nhưng lần trước, Ánh Hạ đã một thân một mình xông vào thung lũng Ngạc Na để cứu Lê Uy Long, dùng công sức của bản thân để đánh lùi đám quân mạnh mẽ, đúng là có khí chất của anh hùng, một trận thành danh, Tạ Ngọc Hải cũng từng nghe nói.
Sau này, ở nghi thức truy điệu của Dương Văn Diệp, Ánh Hạ đi tới cùng với Lê Uy Long, vả lại vẫn luôn ở bên cạnh Lê Uy Long, Tạ Ngọc Hải cũng có tới, gặp được Ánh Hạ ở trong lễ truy điệu.
Lúc đó Ánh Hạ vẫn đang bị thương, sau khi được giới thiệu, Tạ Ngọc Hải biết cô là Ánh Hạ, một mình chiến đấu ở Ngạc Na.
Sau này, Ánh Hạ được thăng chức làm hội trưởng hội hộ pháp, Tạ Ngọc Hải cũng có nghe nói. Vì chiến khu ở phụ cận Đà Lạt, nên ông ta là trưởng quan của chiến khu phía Nam, cũng có hiểu về một số nhân vật cùa Đà Lạt.
Lúc này, ở vùng biển phía xa, chiếc tàu của nước Liệp Ưng đã tới gần Công Hải, sắp sửa vào vùng biển quốc tế.
Tàu nhỏ của hội hộ pháp đã sắp đuổi kịp chiếc tàu nọ.
Mà lúc này, trên tàu lớn đột nhiên có một đoàn người của Liệp Ưng xông ra, ai nấy cũng cầm súng, nổ súng về phía chiếc tàu nhỏ đang truy đuổi không ngừng đằng sau.
“Pằng pằng pằng.” Loading...
Tiếng súng âm vang kêu lên, không ít hộ pháp trên tàu nhỏ trúng đạn mà ngã xuống, có người rơi thẳng xuống biển!
Tình hình quá đột ngột khiến Ánh Hạ sững sờ, lập tức hét lên: “Nổ súng trả đũa!”
Hộ pháp trên các thuyền lập tức nổ súng với những người trên chiếc tàu của Liệp Ưng.
Phi thuyển của Ánh Hạ ở ngay đầu tiên, cô không ngừng nổ súng về phía tàu của Liệp Ưng.
“Pằng pằng pằng!”
“Pằng pằng pằng!”
Tiếng súng nổ vang lên liên tiếp, hai bên bắt đầu khai chiến, đã có người trúng đạn ngã xuống.
Vì Ánh Hạ đang chiến đấu với kẻ địch kịch liệt trên thuyền, lúc này, có người trên tàu chiến gọi cô, cô cũng không nghe thấy.
Tạ Ngọc Hải lúc này đang nhìn qua kính viễn vọng, thấy Ánh Hạ dẫn đầu đoàn hộ pháp đã bắt đầu giao chiến với tàu của nước Liệp Ưng thì hỏi tướng lĩnh bên cạnh mình: “Đã liên lạc được với hội trưởng Ánh Hạ chưa? Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
“Vẫn đang cố liên lạc, nhưng hội trưởng Ánh Hạ không nghe điện thoại.” Một tướng lĩnh nói.
Lúc này, chiếc tàu lớn đã tiến vào Công Hải, Ánh Hạ cũng dẫn đội hộ pháp đuổi vào Công Hải.
“Hội trưởng Ánh Hạ bây giờ đang bận giao chiến với địch, chắc chắn là không nghe được rồi.” Tạ Ngọc Hải nói.
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Một tướng lĩnh hỏi.
“Tình hình chưa rõ, vả lại song phương đã tiến vào Công Hải, nếu như chúng ta nổ súng với bên tàu của nước Liệp Ưng thì tàu chiến nước Liệp Ưng chưa chắc đã khoanh tay đứng im, đến lúc đó chắc chắn sẽ nổ ra đại chiến, mau đi thông báo tới tổng bộ, tôi phải hỏi chỉ thị của tổng đốc!” Tạ Ngọc Hải nói.
“Vâng!”
Lê Uy Long đang ngồi trong phòng chỉ huy của chiến vực phía Nam, cũng nhìn thấy cảnh Ánh Hạ và tàu của nước Liệp Ưng đang giao chiến, bỗng nhíu mày.
Lúc này, điện thoại mật của Tạ Ngọc Hải gọi tới.
“Tổng đốc, hộ pháp hội của Long quốc chúng ta đang giao chiến với tàu lớn của nước Liệp Ưng ở vùng biển quốc tế rất dữ dội, chúng ta nên làm thế nào, xin được chỉ thị!” Tạ Ngọc Hải nói.
“Người của đội hộ pháp tại sao lại đuổi tới vùng biển quốc tế, giao chiến với tàu của nước Liệp Ưng, đã làm rõ nguyên nhân chưa?” Lê Uy Long nói.
“Vẫn chưa, không thể liên lạc được với hội trưởng Ánh Hạ.”
“Bây giờ họ đã tiến vào vùng biển quốc tế, chúng ta không thể khai súng với bên nước Liệp Ưng tuỳ tiện được. Tôi cho người gọi cho hội hộ pháp, hỏi rõ tình hình trước rồi tính tiếp!” Lê Uy Long cũng lo lắng một khi nổ súng trước với tàu của nước Liệp Ưng thì sẽ dẫn tới chiến tranh hai nước, cho nên muốn làm rõ tình hình trước rồi hẵng nói.
“Vâng!” Tạ Ngọc Hải chỉ đành đợi mệnh lệnh.
“Mau gọi điện cho hội hộ pháp, hỏi người đang trực ban, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lê Uy Long nói với người bên cạnh.
“Vâng.” Lập tức có người đi gọi điện cho hội hộ pháp.
Xảy ra vụ án lớn như thế, hộ pháp đang trực ở hội hộ pháp đương nhiên biết rằng Ánh Hạ dẫn theo nhiều tinh anh như thế đi là để giải cứu những phụ nữ bị bắt cóc ở trên chiếc tàu của nước Liệp Ưng.
Họ nói rõ tình huống cho người của Lê Uy Long.
“Báo cáo tổng đốc, chiếc tàu đó của nước Liệp Ưng có giấu một đoàn phụ nữ bị bắt cóc, hội trưởng Ánh Hạ đuổi theo chiếc tàu đó là để giải cứu những người phụ nữ đó.” Người phụ trách liên lạc với hội hộ pháp lập tức báo cáo tình hình với Lê Uy Long.
Lê Uy Long biết tình hình như thế thì hơi ngạc nhiên, không ngờ tàu của nước Liệp Ưng đó lại là tàu của bọn buôn người. Thế mà chúng lại dám bắt cóc buôn bán phụ nữ Long quốc, đem ra nước ngoài!
Nếu trên tàu đã có phụ nữ bị bắt cóc, vậy thì không thể bắn chìm chiếc tàu đó, nếu không những phụ nữ Long quốc đó sẽ đều phải chôn thân nơi biển lớn!
Lê Uy Long lập tức chỉ thị Tạ Ngọc Hải: “Trưởng quan Hoa, tình hình đã được làm rõ, trên chiếc tàu của nước Liệp Ưng đó là bọn buôn người, trên tàu có giấu phụ nữ Long quốc chúng ta, không thể bắn chìm!”
“Vâng! Chúng ta có nên cho binh ra vùng biển quốc tế, tiếp sức cho hội hộ pháp, bắt lấy bọn buôn người đó không?” Tạ Ngọc Hải hỏi.