Mệnh lệnh vừa được đưa xuống, trong nháy mắt, tàu chiến của Long Quốc đã lên đạn sẵn sàng, các kiểu bom đạn bắt đầu lao về phía tàu chiến của nước Liệp Ưng.
Tàu ngầm, ngư lôi dưới nước cũng bắt đầu tấn công về phía tàu chiến nước Liệp Ưng.
Máy bay chiến đấu trên tàu mẹ cũng bay lên!
Phía tàu chiến của nước Liệp Ưng, thấy bên Long Quốc đã lên đạn thì cũng lập tức có phản ứng, bắt đầu chặn các bom đạn bay tới. đồng thời cũng bắt đầu phản kích với tàu chiến của Long Quốc.
Các tàu chiến của nước Liệp Ưng và Long Quốc cũng bắt đầu nhả đạn, máy bay chiến đấu bay lên. Vũ khí từ tàu ngầm cũng bay lên.
Nhất thời, trong không trung bom đạn loạn lạc, máy bay chiến đấu kêu ầm ầm.
Dưới nước, từng đợt sóng trào lên, bọt vỗ oàm oạp.
“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!”
Loading...
Dưới nước, vô số tiếng nổ vang lên, như muốn lật cả nước biển lên, biến thành vô số những bọt sóng.
Khung cảnh như thế còn hùng vĩ hơn bất cứ bộ phim nào.
Máy bay chiến đấu của hai bên cũng bắt đầu giao chiến trên không trung, một bên là phe chiến đấu của hải vực phía Nam, một bên là phe chiến đấu do phía Đông hải phái tới, vừa hay lại trở thành thế lực tương xứng với bên nước Liệp Ưng và Cự Hùng.
Một cuộc đại chiến kinh thiên động địa cứ thế bắt đầu.
Tàu nhỏ của hội hộ pháp đã rời khỏi hải vực có chiến tranh từ sớm, nhưng những đợt sóng tung lên do những cú nổ vẫn ập tới họ.
Ánh Hạ và các hộ pháp đều không thể ngờ được vì bản thân đuổi theo những tên buôn người mà có thể gây ra cuộc chiến quy mô lớn giữa ba nước.
Diễn tập của song phương biến thành thực chiến!
Họ đều biết bản thân chỉ mà một mồi lửa dẫn tới cuộc đại chiến này mà thôi. Tàu chiến của Long Quốc thấy họ bị tàu địch càn quét thì để bảo vệ họ mà không tiếc giao chiến với nước Liệp Ưng và Cự Hùng.
Hải quân của Long Quốc quả nhiên là hậu thuẫn kiên cố của mình!
Rời khỏi hải vực nguy hiểm, Ánh Hạ và những hộ pháp mới dừng lại, quan sát đại chiến từ xa.
Thấy những bom đạn không ngừng nổ tung, khói lửa ngập trời, họ đều sững sờ.
Dưới nước cũng từng đợt nổ vang lên, tung lên những bọt sóng cao vài trăm mét.
Tàu chiến của nước Liệp Ưng và Cự hùng chỉ quan tâm giao chiến với Long Quốc, không rảnh mà lo tới họ nữa.
Chiếc tàu lớn của bọn tội phạm đã rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Vì hoa tiêu của song phương, vũ khí dưới nước đều bị cản lại giữa chừng, giữa chừng thì nổ, không có bom đạn có thể rơi tới gần tàu chiến, nên chiếc tàu đó không hề bị sóng đập.
Tàu chiến của Long Quốc biết trên chiếc tàu đó có phụ nữ Long Quốc. Đương nhiên họ cũng không bắn vào chiếc tàu đó.
Một khi chiếc tàu đó bị tiêu huỷ, phụ nữ Long Quốc trên thuyền cũng sẽ chết.
Lê Uy Long ngồi trong phòng chỉ huy, nhìn tình hình cuộc chiến, vẫn rất bình thản.
Thân là hộ soái bảo vệ, đã chinh chiến trăm trận từ lâu, trải qua vô số những cuộc chiến lớn. nếu như xảy ra chiến tranh là căng thẳng thì sao có thể làm chỉ huy vạn quân.
“Báo cáo! Tổng đốc, ban nãy nước Liệp Ưng và Cự Hùng đã thông báo, chính thức tuyên chiến với Long Quốc chúng ta!” Một phó tướng cầm văn kiện, vội vàng chạy tới báo cáo.
Lê Uy Long cầm văn kiện lên xem, nhìn thấy bên trên là thư tuyên chiến của nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tàu chiến của hai bên đã nảy sinh xung đột trên biển, đây chỉ là chiến tranh cục bộ, không ngờ mới mấy phút thôi, nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng lại tuyên chiến toàn diện với Long Quốc!
Một cuộc diễn tập lại bỗng chốc biến thành chiến tranh toàn diện giữa ba nước!
Xem ra, nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng đã có âm mưu khiêu khích từ sớm rồi, dùng lí do đó để tuyên chiến với Long Quốc!
“Báo cáo! Tổng đốc, vừa nhận được tình báo gấp, Sư Quốc ở phía Bắc cháy nhà hôi của, tiến công với biên giới phía Bắc của chúng ta! Xem ra, bọn chúng và nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng đã âm mưu từ sớm rồi!”
Tuy anh đã biết một khi nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng nảy sinh chiến tranh, Sư Quốc ở phía Bắc chắc chắn sẽ nhân cơ hội xâm phạm biên giới từ lâu, nhưng không ngờ là nhanh thế!
“Hộ soái, bây giờ nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng và Sư Quốc đang tiến công chúng ta ở hai phía Nam Bắc, nên làm thế nào?” hộ soái Trấn Nam hỏi.
“Ở phía bắc thì có hộ soái Trấn Bắc Trương Minh Lương thống lĩnh quân đội phía Bắc, trong thời gian ngắn Sư Quốc sẽ không thể tấn công vào trong được, nhiệm vụ của chúng ta cấp bách, phải giái quyết địch phía Nam nhanh chóng, tốc chiến tốc thắng!” Lê Uy Long nói.
“Phải làm thế nào để tốc chiến tốc thắng?” Trần Kiệt lại hỏi.
“Truyền lệnh của tôi, để Tạ Ngọc Hải nghĩ cách cứu những phụ nữ trên tàu kia, sau đó chúng ta sẽ bắn tên lửa tầm xa từ căn cứ mật, tập trung hoả lực để tiêu diệt tàu chiến của hai nước nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng trước!” Lê Uy Long nói.