“Chị dâu, anh Thiên không có ở đây, chúng ta đừng xem nữa, mau về đi!” Thiên Thành nói.
“Làm sao anh biết anh ấy không ở đây?” Chu Nhược Mai hỏi. Cô cảm thấy Lê Uy Long thân là tướng ba sao, đương nhiên sẽ có khả năng xuất hiện trong những đội hình như thế này.
“Tôi đoán vậy.” Thiên Thành không thể giải thích với Chu Nhược Mai Lê Uy Long chính là hộ soái bảo vệ đệ nhất của Long quốc, hơn nữa còn đảm đương nhiệm vụ Tổng đốc trong trận chiến này, chắc chắn sẽ chỉ huy trận chiến ở phía nam, đương nhiên không thể chạy đến tiền tuyết rồi.
“Vậy anh có biết anh ấy ở đâu không?” Chu Nhược Mai hỏi lại.
“Anh Thiên bây giờ có lẽ đang ở tổng bộ chiến trường phía nam.” Thiên Thành nói.
“Nhiều tướng lĩnh đều đến thành phố Đà Lạt, lẽ nào anh ấy không đích thân đến tiền tuyến sao?” Chu Nhược Mai lại hỏi.
“Trước mắt vẫn chưa cần.” Thiên Thành nói.
Loading...
“Trận chiến này, làm sao nói đánh là đánh được?” Chu Nhược Mai nói.
“Nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng trước giờ đều muốn xâm chiếm Long quốc của chúng ta, trận chiến này sớm muộn gì cũng phải đánh thôi.” Thiên Thành nói.
“Ừm, những chuyện quốc gia đại sự này tôi không hiểu lắm. Bây giờ chúng ta đi xem thử tập đoàn Galaxy như thế nào rồi đi!” Mặc dù Chu Nhược Mai nghe nói tập đoàn Galaxy bị đánh bom, nhưng vẫn muốn đi xem thử.
“Chị dâu, tập đoàn Galaxy đã bị san bằng rồi, hay là chúng ta đừng đi xem nữa!” Thiên Thành nói.
“Dù sao bây giờ chúng ta cũng không có nơi nào để đi, cho dù bị san thành bình địa, tôi cũng muốn đi xem thử.” Chu Nhược Mai nói.
“Được rồi, vậy thì lên xe đi!” Thiên Thành thấy Chu Nhược Mai cố chấp muốn đi xem nên đành phải đi cùng cô.
Thế là Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm lên xe.
Ngô Vy, Triệu Đình Tuy, Triệu Khánh Ngọc, Lâm Khánh Hoa và những nhân viên của tập đoàn Galaxy cũng muốn đi xem thử như thế nào nên cũng rón rén theo sau.
Khi đến nơi, đã có rất nhiều người dân đang bu lại xung quanh.
Lúc này, tập đoàn Galaxy đã biến thành một đống đổ nát, và các tòa nhà trong vòng bán kính vài dặm cũng đã bị san thành bình địa, khắp nơi đều là một mảnh hoang tàn, vô cùng thảm hại.
Chu Nhược Mai, Ngô Vy và các nhân viên khác nhìn thấy Tập đoàn Galaxy vốn đã đứng vững ở thành phố Đà Lạt nhiều thập kỷ qua bây giờ đã trở thành đống đổ nát, ai nấy cũng đều ủ rũ, thậm chí còn có người khóc lóc.
"Nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng đúng là mất hết tính người mà, sao có thể dùng tên lửa công kích thành phố của chúng ta như thế, hủy hoại nhiều công trình kiến trúc như thế."
"Đúng vậy! Sao chúng ta không ăn miếng trả miếng, đánh bom thành phố của bọn chúng luôn?"
"Long quốc của chúng ta lấy nhân nghĩa làm đầu, sẽ không lạm sát người vô tội."
"Hiện tại tập đoàn Galaxy không còn nữa, chúng ta bị thất nghiệp rồi, làm sao bây giờ!"
"Ừ, khó khăn lắm mới tìm được một công việc tốt, chớp mắt đã tan thành mây khói, bảo chúng ta làm sao mà sống đây?"
"Tập đoàn Galaxy khó khăn lắm mới đánh bại tập đoàn Vương Lôi, hơn nữa còn đang tiếp quản tập đoàn ấy, không ngờ bây giờ tập đoàn Galaxy cũng bị phá hủy rồi, ài"
Mọi người bàn tán xôn xao.
Chu Nhược Mai cũng rất đau lòng, nhưng vì là chủ tịch của tập đoàn Galaxy, cô bắt buộc phải giữ được bình tĩnh. Đây chính là hậu quả do chiến tranh mang lại, buộc phải chấp nhận.
“Mọi người đừng lo, sau khi chiến tranh kết thúc, chúng ta nhất định có thể gầy dựng lại tập đoàn Galaxy mà!” Chu Nhược Mai nói.
"Đúng vậy, mọi người đừng nản lòng, đợi sau khi đánh bại những kẻ xâm lược, kết thúc trận chiến này, chúng ta sẽ xây dựng lại tập đoàn Galaxy của chúng ta, đến lúc đó, mọi người có thể tiếp tục làm việc cống hiến cho tập đoàn!" Ngô Vy thân là tổng giám đốc tập đoàn Galaxy, cũng phải an ủi một chút cho mọi người.
“Trận chiến này chỉ vừa bắt đầu, khi nào thì mới kết thúc đây?” Một nhân viên của tập đoàn Galaxy nói.
“Phải, nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng đã phái chiến thần đệ nhất của chúng đến xâm chiếm, Long quốc chúng ta liệu có thể chống đỡ nổi không?” Một nhân viên khác của Tập đoàn Galaxy nói.
“Mọi người đừng lo, Long quốc chúng ta binh hùng tướng mạnh, nhất định sẽ đánh lui được quân địch!” Thiên Thành nói.
Mọi người thấy chiến tướng ba sao Thiên Thành nói vậy rồi, nên cũng không nghi ngờ sức mạnh của Long quốc nữa.
Lúc này, những người nhà cửa bị đổ nát do đánh bom, dẫn đến không còn nhà để ở cũng bắt đầu khóc lóc, có không ít người tức nước vỡ bờ, lần lượt chỉ trách đám người nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng vô nhân tính, ngay cả nhà dân cũng đánh bom.
Nhất thời, lòng nhiệt thành kháng chiến cao trào, một số người dân đã giương cao biểu ngữ, hò hét, đòi đánh một trận đẫm máu đến cùng, lấy lại uy danh cho đất nước.