Long Uy Chiến Thần

Chương 670: Liều mạng ôm bom




Những đặc chủng kia nhìn thấy Hà Ngọc Lan ôm quả bom, phá cửa sổ ra, từ lầu hai nhảy xuống, tất cả đều bị kinh hãi.

Quả bom rất nhanh sẽ phát nổ, mà Hà Ngọc Lan lại đang ôm quả bom từ lầu hai phá cửa sổ xông ra, chạy đến bên ngoài biệt thự, chắc chắn vô cùng nguy hiểm!

Thiên Thành ở lầu một cũng nghe thấy tiếng hét của Hà Ngọc Lan, trong lòng kinh hãi.

“Đội trưởng Hà!” Một người thuộc đội đặc nhiệm hét lớn, muốn từ cửa sổ đuổi theo.

Những người thuộc đội đặc nhiệm còn lại lập tức ngăn anh ta lại.

“Đội trưởng sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta mau rút xuống thôi!” Một người thuộc đội đặc nhiệm nói.

Mọi người đều biết, bây giờ đuổi theo cũng đều muộn rồi, chỉ có thể lui xuống lầu một trước.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Thiên Thành hỏi những người thuộc đội đặc nhiệm lui xuống.

“Bom hẹn giờ sắp nổ rồi, đội trưởng vì sự an toàn của chúng ta, một mình ôm quả bom phá cửa ra ngoài, từ lầu hai nhảy xuống!” Một người thuộc đội đặc nhiệm nói.

Thiên Thành lập tức lo lắng, trong lòng âm thầm cầu nguyện, Hà Ngọc Lan không thể xảy ra chuyện gì được!

Tất cả mọi người đều trầm mặc, đều cầu nguyện cho Hà Ngọc Lan.

Mọi người đều biết, Hà Ngọc Lan làm như vậy hoàn toàn đều là vì cứu tất cả những đồng đội ở trong biệt thự.

Bọn họ cũng biết là cô ấy đã ôm quả bom đi rồi, biệt thự cũng đã an toàn, thế nên mọi người đều không chạy ra khỏi biệt thự, mà vẫn tiếp tục ở lại đây.

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng ở bên ngoài biệt thự cùng với hộ vệ nhìn thấy Hà Ngọc Lan đột nhiên nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống đều kinh hãi, không biết Hà Ngọc Lan tại sao lại đột nhiên nhảy từ tầng hai xuống.

Sau khi Hà Ngọc Lan nhảy từ lầu hai xuống, ôm lấy quả bom, chạy về hướng ngược lại với Chu Nhược Mai.

“Hà Ngọc Lan này rốt cuộc phát bệnh gì vậy? Sao giống như kiểu bị điên phá cửa sổ nhảy từ tầng hai xuống thế, lại còn liều lĩnh chạy như điên ấy?” Nguyễn Tú Hằng nói.

“Không phải cô ta ở trong biệt thự chịu đả kích gì chứ, nên mới phát điên như vậy?” Chu Nhược Mai nói.

Hà Ngọc Lan chỉ là di chuyển trong nháy mắt, vì thế Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đều không nhìn rõ quả bom trong tay cô ta.

Nhưng mà những hộ vệ kia thì đã nhìn thấy Hà Ngọc Lan ôm một quả bom, bọn họ đều căng thẳng.

Bọn họ không cần hỏi cũng biết, quả bom chắc chắn là sắp nổ, không có thời gian gỡ bom, thế nên Hà Ngọc Lan mới ôm bom chạy ra khỏi biệt thự như vậy.



Mặc dù biết nguyên nhân, nhưng bọn họ cũng không thể bỏ lại Chu Nhược Mai đi giúp Hà Ngọc Lan được.

Bởi vì chức trách lúc này của bọn họ là bảo vệ Chu Nhược Mai, không thể tự ý rời đi.

Lỡ như vừa rời khỏi, trúng phải kế điệu hổ ly sơn của kẻ thù, Chu Nhược Mai ở bên này sẽ gặp nguy hiểm.

Chuyện bây giờ bọn họ có thể làm chính là âm thầm cầu nguyện cho Hà Ngọc Lan.

"Lẽ nào những người lúc nãy vào trong biệt thự đều bị kẻ thù giết hết rồi, thế nên Hà Ngọc Lan mới phát điên như vậy?”

Nghe thấy Nguyễn Tú Hằng nói như thế, Chu Nhược Mai lập tức hoảng sợ.

Cô cảm thấy Nguyễn Tú Hằng nói có lí. Nếu như những người xông vào biệt thự không phải đều hy sinh rồi thì tại sao lại chỉ có Hà Ngọc Lan một mình chạy ra ngoài?

Lúc nãy tiếng súng kịch liệt như vậy, bọn người Thiên Thành có thể đã trúng mai phục, xảy ra chuyện rồi!

"Chúng ta nhanh vào trong xem đi!" Chu Nhược Mai lo lắng nói. Nếu như vì bảo vệ bản thân mà lại hy sinh nhiều người như vậy, trong lòng cô sẽ vô cùng áy náy.

Lúc Chu Nhược Mai muốn xuống xe, Hà Ngọc Lan lúc này đã chạy vào một khu rừng.

Thời gian trong mười giây, nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm. Cao thủ giống như Hà Ngọc Lan, trong thời gian mười giây có thể hoàn thành được rất nhiều việc, chạy ra rất xa.

"Bùm.”

Hà Ngọc Lan vừa ôm bom chạy vào khu rừng rậm, trong rừng liền truyền đến một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.

Tiếng bom nổ uy lực cực lớn, nổ khiến cho bùn đất trong rừng bay lên, đất đá bay mù trời, một vài cây cối đều bị nổ gãy, lá cây bay đầy trời.

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đang muốn xuống xe, bị một tiếng nổ của bom cực lớn này doạ sợ tới mức kinh hồn bạt vía, đứng ở trên xe, không biết đây rốt cuộc là chuyện gì.

Những hộ vệ kia nghe thấy tiếng nổ đó, tim của bọn họ đều nát ra hết rồi.

Bởi vì, bọn họ nhìn thấy Hà Ngọc Lan vừa chạy vào trong rừng, quả bom liền phát nổ, cô ấy khẳng định không có thời gian vứt bom đi!

Thiên Thành và một số người thuộc đội đặc nhiệm ở trong biệt thự nghe thấy nhanh như vậy đã truyền tới tiếng nổ, tim của cũng tan vỡ. Chỉ có thời gian không đến mười giây, bom đã nổ mạnh như vậy, Hà Ngọc Lan lành ít dữ nhiều!

Thiên Thành và những người thuộc đội đặc nhiệm cũng như phát điên, từ trong biệt thự chạy ra ngoài, chạy điên cuồng về hướng phát nổ trong khu rừng.

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng nhìn thấy Thiên Thành và mấy người thuộc đội đặc nhiệm từ trong biệt thự chạy ra ngoài mới biết bọn họ không có chết.

"Vừa nãy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lúc này Nguyễn Tú Hằng mới định thần lại, nói.



"Vừa nãy Hà Ngọc Lan chạy vào trong khu rừng thì lập tức phát nổ, cô ta chắc đã ôm một quả bom, chạy về phía khu rừng đó!" Chu Nhược Mai cuối cùng cũng hiểu ra rồi, cũng nhớ đến lúc Hà Ngọc Lan nhảy xuống từ lầu hai, trong ngực ôm một thứ gì đó, chắc chắn là bom!

"Nói như vậy, Hà Ngọc Lan không phải là bị bom nổ chết rồi chứ?” Nguyễn Tú Hằng sợ hãi vô cùng.

"Không biết nữa, chúng ta nhanh vào xem đi!" Chu Nhược Mai lúc này đau tim gần chết, nếu như Hà Ngọc Lan thật sự bị nổ chết, cô sẽ vô cùng áy náy.

Bởi vì hết thảy những thứ Hà Ngọc Lan làm đều là để bảo vệ cô. Nếu như không phải Hà Ngọc Lan cảnh giác, bản thân bây giờ đã sớm chết trong biệt thự rồi.

Mặc dù cô luôn đối địch với Hà Ngọc Lan, lo lắng cô ấy sẽ cướp chồng của mình, nhưng cô thật sự không hy vọng Hà Ngọc Lan chết.

Chu Nhược Mai nhanh chóng xuống xe, Nguyễn Tú Hằng cũng xuống theo, sau đó cùng chạy về hướng khu rừng xảy ra vụ nổ.

Mấy hộ vệ nhìn thấy Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng chạy về hướng khu rừng, bọn họ cũng không ngăn cản mà chạy theo cùng.

Bởi vì bọn họ cũng muốn đi xem tình hình của Hà Ngọc Lan.

Thiên Thành và những người thuộc đội đặc nhiệm dẫn đầu chạy về hướng khu rừng xảy ra vụ nổ, nhưng lại không nhìn thấy Hà Ngọc Lan!

"Hà Ngọc Lan!"

"Đội trưởng Hà!"

Thiên Thành và những người thuộc đội đặc nhiệm la khàn cả họng, đều không cầm được nước mắt.

Bởi vì không nhìn thấy Hà Ngọc Lan, vậy chứng tỏ cô ấy đã bị nổ cho thịt nát xương tan rồi!

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bây giờ đến cả thi thể cũng không tìm thấy, làm sao khiến người ta có thể không bi thương được chứ!

Chốc lát sau, Chu Nhược Mai, Ngô Vũ Hằng và một số hộ vệ cũng chạy đến địa điểm xảy ra chuyện.

Nhìn thấy Thiên Thành và những người thuộc đội đặc nhiệm một bên rơi nước mắt la lên, một bên tìm kiếm khắp nơi, Chu Nhược Mai, Nguyễn Tú Hằng và mấy người hộ vệ không cần hỏi cũng biết Hà Ngọc Lan lành ít dữ nhiều.

Tất cả mọi người đều nhịn không được mà rơi nước mắt, bắt đầu phân tán ra, đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Hà Ngọc Lan,

Chỉ cần không nhìn thấy thi thể của Hà Ngọc Lan, hay là phần chân tay còn lại của thân thể, cô ấy sẽ có hy vọng sống!

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng cũng cùng tìm kiếm Hà Ngọc Lan.

Lúc này, hai người đi đến bên một cây đại thụ, đột nhiên nhìn thấy Hà Ngọc Lan mặt úp xuống dưới, nằm bò trên mặt đất, toàn thân lấm lem bùn đất!