“Long quốc của các người đã không còn ai dùng được nữa rồi, vậy nên mới bổ nhiệm một kẻ nhu nhược như Lê Uy Long làm thống đốc. Các người cũng đâu phải không biết bản lĩnh của anh ta. Với năng lực của Lê Uy Long, các người cảm thấy dưới sự lãnh đạo anh ta, Long quốc liệu có thể thắng được không?” Quaker lại lên tiếng.
“Điều này đúng là khó hiểu. Một tên nhãi ranh nhu nhược như Lê Uy Long sao lại được trao tặng chiến tướng năm sao chứ?” Chu Hoàng Lâm thắc mắc.
“Chỉ là khi anh ta còn làm lính đã từng may mắn cứu Long Chủ một lần. Quốc vương nhất thời vui vẻ nên đã bí mật trao tặng chiến tướng năm sao cho anh ta.” Quaker trả lời.
“Hóa ra Lê Uy Long đã từng cứu Quốc vương, chẳng trách một kẻ hèn nhát như anh ta lại được phong chiến tướng năm sao.” Chu Hoàng Lâm đáp.
“Không sai. Anh ta cũng chỉ vì cứu giá có công nên mới may mắn được trao tặng chiến tướng năm sao. Thực ra anh ta chẳng có bản lĩnh gì cả. Long Chủ cũng không dám công khai phong tặng, sợ sẽ bị toàn quốc phản đối.” Quaker tận dụng triệt để mọi cơ hội, lấy chuyện Lê Uy Long được bí mật trao tặng chiến tướng năm sao để ẩn ý chia rẽ.
Nghe Quaker nói vậy, Chu Hoàng Lâm, Trần An Khang và Phan Thiên đều tưởng là thật. Mỗi người đều như “bỗng chốc bừng tỉnh” vậy.
“Quốc vương đúng là hồ đồ. Chỉ vì Lê Uy Long từng cứu ông ta một lần mà phong cho Lê Uy Long cấp bậc cao như vậy.” Trần An Khang nói.
“Đúng vậy. Một tên nhãi ranh hèn nhát như Lê Uy Long, Quốc vương sớm muộn gì cũng bị chết trong tay anh ta.” Phan Thiên thêm vào.
“Lê Uy Long thật sự là tội nhân thiên cổ của Long quốc, anh ta chắc chắn sẽ mang tiếng xấu ngàn đời.” Chu Hoàng Lâm đáp.
“So với việc đợi làm nô lệ mất nước, chúng ta thà rằng sớm tìm một đường lui, dựa vào Liệt Ưng Quốc.” Chu Hoàng Lâm đã quyết định sẽ đầu quân cho giặc.
“Được, tôi cũng đồng ý hợp tác với Liệt Ưng Quốc, hi vọng đến lúc các người công phá thành Quốc Hòa có thể cho nhà họ Trần của tôi một con đường sống. Đồng thời giúp nhà họ Trần trở thành danh gia vọng tộc.” Trần An Khang nói.
“Phan Thiên tôi cũng đồng ý dựa vào Liệt Ưng Quốc. Hi vọng Liệt Ưng Quốc bắt Lê Uy Long làm tù binh thì có thể xử tử anh ta.” Phan Thiên cũng đồng ý quy phục.
Ba người này đều là cá mè một giuộc, vốn dĩ không yêu thương gì Long quốc. Hơn nữa họ còn có thù oán với Lê Uy Long. Bị Quaker tùy tiện công kích tâm lý một chút thì họ đã đầu quân cho giặc ngay.
...
Lúc này ở phòng tuyến Duyên Hải, toàn bộ đã chuẩn bị xong công tác chiến đấu. Các loại tàu được trang bị đạn pháo đã đậu ở bên bờ đợi lệnh.
Dựa theo chiến lược của Lê Uy Long, chỉ cần tàu chiến của địch tiến vào vùng biển thì đội tàu chiến của Long quốc sẽ lập tức xuất kích. Các tàu đạn pháo sẽ đồng loạt nổ pháo, máy bay chiến đấu của chiến vực cũng sẽ ra trận.
Còn có các tên lửa bí mật ở các đảo xung quanh cũng sẽ tấn công vào nhiều phía của tàu chiến địch.
Đến lúc đó, cả kẻ địch và tàu chiến địch đều sẽ bị oanh tạc vô cùng khủng khiếp.
Lê Uy Long đợi ở phòng tuyến Duyên Hải nửa tiếng, đang định đi về thì Lê Lương Quân chạy đến nói: “Báo cáo tổng đốc, tàu chiến của địch bỗng nhiên dừng tiến về phía trước.”
Lê Uy Long nhất thời nhướng mày, đáp: “Lẽ nào phương án tác chiến của quân ta đã bị kẻ địch biết được?”
“Rất có khả năng này.” Lê Lương Quân nói.
“Thiên Thành, anh ở lại đây cùng trung tướng Lê chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào. Hà Ngọc Lan cùng tôi quay về chiến vực.” Lê Uy Long nói với Thiên Thành và Hà Ngọc Lan.
“Rõ!” Thiên Thành và Hà Ngọc Lan đồng thanh đáp.
Thiên Thành ở lại. Còn Hà Ngọc Lan thì hộ tống Lê Uy Long lên xe.
Thiên Thành bây giờ đang có ý chí chiến đấu rất cao, mong ở lại tiền tuyến giết địch còn không hết.
Còn Hà Ngọc Lan mặc dù cũng rất muốn lên chiến trường giết giặc, nhưng cô ấy càng thích ở lại bên cạnh Lê Uy Long hơn. Dù sao thì bảo vệ Hổ Soái Vệ Quốc cũng rất quan trọng.