Ngay sau đó, Trần Kiệt nhanh chóng xác thực mệnh lệnh của Lê Uy Long, phái một tổ đặc công từ khu vực chiến đấu lẻn vào Quốc Hòa với mục tiêu thanh lý toàn bộ đặc công của địch và quân phản bội ở đây.
Tổ đặc công này có tên là Shadow. Tất cả thành viên của tổ đặc công Shadow đều là nữ.
Tổ trưởng tổ đặc công Shadow tên Trương Minh Nguyệt.
Năm nay Trương Minh Nguyệt hai mươi hai tuổi đã trở thành đặc công cao cấp của Việt Nam, đồng thời đảm nhận chức tổ trưởng tổ đặc công Shadow.
Quốc Hòa.
Tại một căn phòng tối nhỏ, Chu Hoàng Lâm cùng với Chu Hoàng Lâm, Trần An Khang, Phan Thiên nói rất nhiều chuyện, một đám người trò chuyện vui vẻ.
Bây giờ Chu Hoàng Lâm cũng không cần Chu Hoàng Lâm, Trần An Khang hay Phan Thiên thay anh ta làm chuyện gì. Dù sao năng lực hiện tại của bọn họ cũng không thể xử lý bất kỳ chuyện gì.
Chu Hoàng Lâm, Trần An Khang, Phan Thiên chỉ là con em nhà có chút tiền, không học vấn không nghề nghiệp, với năng lực của bọn họ, đừng nói tới việc tiếp cận nhân vật lớn như Lê Uy Long, cho dù tướng lĩnh bình thường bọn họ cũng không thể tới gần được, không thể trông cậy bọn họ ăn cắp được tin tình báo nào.
Nhưng ba người này vẫn có giá trị lợi dụng, ví như Chu Hoàng Lâm, anh ta có thể tiếp cận vợ của Lê Uy Long, Chu Nhược Mai.
Chu Hoàng Lâm là em họ của Chu Nhược Mai, mặc dù Chu Nhược Mai đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Sở, nhưng nếu để Chu Hoàng Lâm tiếp cận Chu Nhược Mai, cô cùng lắm sẽ chán ghét Chu Hoàng Lâm, chứ không hề nghi ngờ anh ta là quân phản bội.
Chỉ cần có thể tới gần vợ của Hổ Soái – Chu Nhược Mai, sau này có thể moi ra được chút tin tình báo từ miệng cô.
Còn Trần An Khang và Phan Thiên, cũng có giá trị lợi dụng. Hai người này đều là con em thế gia ở Quốc Hòa, bọn họ nhận biết, thậm chí có chút quen biết với những nhân vật có máu mặt ở Quốc Hòa. Anh ta có thể thông qua bọn họ, ngầm thâm nhập, xúi giục một vài người có chức vị quan trọng.
Để tỏ lòng thành, Chu Hoàng Lâm giống tên nhà giàu nứt đố đổ vách, chuyển khoản trước cho mỗi người mười bảy tỷ rưỡi, coi như quà gặp mặt.
Chu Hoàng Lâm, Trần An Khang và Phan Thiên thấy Chu Hoàng Lâm ra tay hào phóng như vậy, còn không yêu cầu bọn họ làm gì, chỉ nói chuyện phiếm một chút liền có thể có tới mười bảy tỷ rưỡi, cảm đám đều tươi cười rạng rỡ, tỏ vẻ biết ơn, thề sống chết trung thành với Liệt Ưng Quốc.
Ba người này mới chỉ nhận được mười bảy tỷ rưỡi đã rất vui vẻ, cảm thấy bọn họ đã tìm được núi lớn, đã tìm được đường sáng cho bản thân. Mặc dù mười bảy tỷ rưỡi đối với những con cháu nhà giàu này mà nói không phải số tiền rất lớn, nhưng cũng không dễ có được.
Thật ra, mười bảy tỷ rưỡi đối với Liệt Ưng Quốc mà nói căn bản không đáng nhắc tới. Nếu ba người này có thể cung cấp được một tin tình báo hữu dụng với Liệp Ưng, đánh bại được Long quốc thì một triệu bảy trăm năm mươi nghìn tỷ cũng không nhiều.
“Thật tốt, ba cậu về trước đi, sau này nếu có nhiệm vụ gì, tôi sẽ liên lạc với mọi người.” Chu Hoàng Lâm nói.
“Được rồi, anh Chu Hoàng Lâm, chúng tôi về trước!” Chu Hoàng Lâm nói.
“Anh Chu Hoàng Lâm, chuyện chúng tôi liên lạc với anh, ngàn vạn lần không thể để người khác biết được.” Trần An Khang nói.
“Anh Chu Hoàng Lâm, nhận tiền rồi thì phải thay anh làm việc, chỉ cần có thể khiến Lê Uy Long chết, tôi nguyện ý cống hiến hết sức lực cho ngài.” Phan Thiên nói.
“Ba cậu cứ yên tâm, chỉ cần đi theo tôi, mười bảy tỷ rưỡi này chỉ là quà gặp mặt nhỏ, sau này có nhiệm vụ rồi, tôi sẽ còn cho các cậu tiền.” Chu Hoàng Lâm nói.