“Lê Uy Long, đồ nhát gan, mau ra đây!”
Những người đang vây trước cổng biệt thự Tinh Nguyệt lớn tiếng hò hét.
“Tội nhân muôn đời Lê Uy Long, đồ hại nước hại dân, không được chết tử tế!” Người đi đầu lại thay đổi một khẩu hiệu khác, hô to.
“Tội nhân muôn đời Lê Uy Long, đồ hại nước hại dân, không được chết tử tế!”
“Tội nhân muôn đời Lê Uy Long, đồ hại nước hại dân, không được chết tử tế!”
“Tội nhân muôn đời Lê Uy Long, đồ hại nước hại dân, không được chết tử tế!”
Những người vây công biệt thự Tinh Nguyệt tiếp tục hùa theo.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng trốn trong biệt thự, nghe nhiều tiếng lên án Lê Uy Long như thế cũng bắt đầu sợ hãi.
Hai người hoàn toàn không thể tin được, Lê Uy Long đường đường là tướng năm sao của Long quốc, thế mà lại bị nhiều người nhục mạ như vậy.
Ngày hôm qua, dưới sự bảo vệ của vô số xe chiến đấu, Lê Uy Long oai hùng xuất hiện ở trên đường của thành phố Quốc Hòa, được vạn người kính nể, ai biết hôm nay lại biến thành chuột chạy qua đường, bị mọi người chửi bới đòi đánh. Rốt cuộc là sao thế này!
Chu Nhược Mai vốn tưởng mình có một anh chồng là tướng năm sao thì về sau sẽ được người khác tôn kính, ai ngờ chỉ trong một đêm mà mọi chuyện đã trở thành như vậy.
“Mau giải tán đi, nếu ai còn dám gây sự, chúng tôi có quyền hợp pháp giết chết các người!” Người đứng đầu bảo vệ phẫn nộ quát. Nơi này là biệt thự của Lê Uy Long, anh theo lệnh đến đây bảo vệ cho Hổ Soái phu nhân được an toàn, sao có thể để cho bọn côn đồ này đến đây làm càn cho được?
“Các người không ra tiền tuyến giết địch thì chớ, chẳng lẽ chỉ biết ở đây nổ súng với bình dân tay không tấc sắt như bọn tôi sao?” Tên dẫn đầu lại bắt đầu kêu gào.
“Đúng vậy, có bản lĩnh thì bọn các người ra tiền tuyến giết địch đi, ở chỗ này làm dữ có ích gì?”
“Kẻ địch đã đánh vào vùng biển phía nam của chúng ta, bọn bây lại án binh bất động, chỉ biết uy hiếp bọn tôi thì có tác dụng gì?”
“Tôi ra hạn cho Lê Uy Long phải ra đây trong vòng ba phút, nếu không bọn tôi sẽ đốt trụi căn biệt thự này!”
Mọi người kêu gào tới tấp, dường như đang có ý định muốn xông vào.
Lúc này thủ lĩnh hộ vệ cũng không dám nổ súng lung tung, để tránh bị vướng vào tội danh bắn chết dân chúng, vì như thế sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực lớn hơn nữa.
Anh ấy không dám tự quyết định, cho nên lập tức xin chỉ thị của Lê Uy Long.
Bởi vì Tập đoàn DG bị nổ hỏng rồi, cho nên hai anh em Triệu Đình Tuy và Triệu Khánh Ngọc không có việc gì làm, bởi vậy buổi tối cả hai hẹn nhau ra cửa dạo phố.
Hai anh em Triệu Đình Tuy và Triệu Khánh Ngọc đều chịu ơn của Lê Uy Long và Chu Nhược Mai, hơn nữa hai người cũng biết con người của Lê Uy Long, biết anh tuyệt đối không phải hạng người nhu nhược yếu đuối, cho nên đương nhiên hai anh em sẽ không gia nhập đội ngũ lên án Lê Uy Long.
Tuy rằng hai người không biết vì sao Lê Uy Long muốn làm như vậy, nhưng hai người đoán được Lê Uy Long nhất định là có mục đích riêng.
Bởi vì đội ngũ lên án Lê Uy Long quá nhiều, lại chia ra nhiều đường, cho nên trên phố vô cùng ầm ĩ và hỗn loạn.
Sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, Ánh Hạ nhận được thông báo từ cấp trên, phải ngăn cản cuộc gây rối của những người này lại.
Vì thế, cô ấy điều động gần như toàn bộ công an lên phố, bắt đầu đi giải tán những đội ngũ này.
Có điều, người lên án Lê Uy Long thật sự quá nhiều, mà công an lại có hạn, trên cơ bản vẫn không thể ngăn cản sự kích động của quần chúng, có lần còn phát sinh xung đột bằng tay chân.
Càng ngăn cản lại càng thêm lộn xộn, cục diện dần dần bị mất khống chế.
Trong lúc hỗn loạn, Triệu Đình Tuy và Triệu Khánh Ngọc bị đám đông đẩy lạc khỏi nhau.
Đúng lúc này, Triệu Khánh Ngọc đột nhiên bị một người mặc áo đen kéo vào một chiếc Range Rover!
Triệu Khánh Ngọc lập tức sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vã kêu cứu thật to. Nhưng mà, trên phố vốn đang hỗn loạn, hơn nữa cửa xe cũng đã đóng lại, căn bản không có ai nghe được tiếng kêu cứu của cô ấy cả.
Triệu Khánh Ngọc vừa mới bị bắt lên xe, chiếc Range Rover đã nhanh chóng vọt ra từ một con hẻm nhỏ rồi nhanh chóng mất dạng.
Bởi vì trên đường đang rất hỗn loạn, không thể chạy nhanh được, cho nên bọn họ lựa chọn tẩu thoát từ con hẻm nhỏ.
Triệu Khánh Ngọc phát hiện trên xe có tổng cộng ba người, một người phụ trách lái xe, hai người còn lại thì ngồi ở hàng ghế sau và kẹp cô ấy vào giữa.
“Mấy người là ai, vì sao lại muốn bắt tôi?” Triệu Khánh Ngọc hoảng sợ hỏi.
“Đừng ồn ào! Còn ồn nữa bọn tao giết mày luôn bây giờ!” Một người mặc áo đen hung dữ trả lời.
“Cứu tôi với! Mau cho tôi xuống xe! Cứu tôi với!” Triệu Khánh Ngọc ra sức kêu cứu.
Một người mặc áo đen thấy Triệu Khánh Ngọc chẳng những không nghe cảnh cáo mà còn la lối om sòm, lập tức mất kiên nhẫn, dùng tay không chém vào sau cổ khiến cô ấy bất tỉnh.
Triệu Đình Tuy không tìm được em gái giữa biển người hỗn loạn, anh ta vừa nôn nóng tìm vừa hô to: “Em ơi! Em ơi! Em đang ở đâu vậy?”
Có điều, giữa đám đông đã không còn bóng dáng của Triệu Khánh Ngọc nữa.
Triệu Đình Tuy càng thêm nôn nóng, chạy như điên tìm kiếm khắp nơi.
Bởi vì xảy ra nhiều vụ giẫm đạp, không ít người ngã sõng soài trên mặt đất, Triệu Đình Tuy sợ em gái mình cũng bị người ta đụng ngã, nhưng anh ta phát hiện những người trên mặt đất không có ai là Triệu Khánh Ngọc cả.
Lúc này, một người đàn ông mặc áo thun đen đột nhiên vỗ bả vai của Triệu Đình Tuy từ phía sau, nói: “Muốn tìm em gái thì đi theo tôi.”
Triệu Đình Tuy giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông đứng sau mình có nét rất giống người của Liệt Ưng Quốc.
“Rốt cuộc anh là ai?” Triệu Đình Tuy nôn nóng hỏi.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi biết em gái anh đang ở đâu.” Người mặc áo đen nói.
“Sao anh lại biết em gái tôi đang ở đâu?” Triệu Đình Tuy lập tức có một loại dự cảm xấu.
“Tóm lại là anh có muốn tìm em gái của mình hay không? Muốn thì đi theo tôi!” Người mặc áo đen lạnh lùng trả lời.
“Đương nhiên là muốn, mau dẫn tôi đi tìm em gái!” Triệu Đình Tuy nói.
“Vậy đi theo tôi!” Người mặc áo đen nói xong, liền dẫn đầu đi về phía trước.
Triệu Đình Tuy đành phải đi theo người mặc áo đen.
Đi đến bên cạnh một chiếc Mercedes-Benz, người mặc áo đen nói với Triệu Đình Tuy: “Mau lên xe.”
“Không phải em gái tôi chỉ bị lạc trên đường do đám đông sao? Lên xe đi đâu?” Triệu Đình Tuy cảnh giác hỏi.
“Em gái anh không ở nơi này, lên xe, tôi dắt anh đi tìm em gái.” Người mặc áo đen nói.
“Em gái tôi bị các người bắt đi sao?” Triệu Đình Tuy có dự cảm xấu. Nếu không phải bị đối phương bắt đi, sao bọn họ có thể biết rõ vị trí của em gái mình như thế được?
“Nếu anh muốn tìm em gái mình thì đừng nói nhảm nhiều như vậy, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo tôi là được, tôi đảm bảo chút nữa sẽ cho anh được gặp lại em gái.” Người mặc áo đen nói.
Nghe được người mặc áo đen nói như vậy, Triệu Đình Tuy càng thêm xác định em gái mình nhất định là bị đồng lõa của người mặc áo đen bắt đi.
Vì tìm được em gái, anh ta không thể không nén giận, lên chiếc Mercedes-Benz của người mặc áo đen.
Sau đó, người mặc áo đen nhanh chóng lái xe đưa Triệu Đình Tuy rời đi.
Chiếc Range Rover chạy đến và ngừng lại trước một căn nhà cũ nát không người cư trú.
Lúc này, Triệu Khánh Ngọc cũng trùng hợp tỉnh dậy từ cơn hôn mê.
Cô ấy còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã bị người trên xe đẩy xuống xe.
Phát hiện chính mình đang ở một nơi xa lạ, một dự cảm xấu đột nhiên dâng lên trong lòng cô ấy.
“Các người đưa tôi tới nơi này, là muốn làm cái gì?” Triệu Khánh Ngọc nơm nớp lo sợ hỏi.
“Đừng nói nhảm nhiều như vậy, mau đi vào, nhanh lên!” Một người mặc áo đen vừa nói vừa lôi Triệu Khánh Ngọc vào căn phòng tồi tàn.
Hai người mặc áo đen còn lại theo sát ở phía sau, phòng ngừa Triệu Khánh Ngọc chạy thoát.
Sau khi đi vào trong phòng, Triệu Khánh Ngọc phát hiện bên trong còn có mười mấy người mặc áo đen với bộ dáng hung hãn!
Nhìn thấy nhiều người mặc áo đen hung hãn như vậy, Triệu Khánh Ngọc lập tức bị dọa, cả người run run rẩy rẩy.
Lê Uy Long nhận được báo cáo từ hộ vệ ở biệt thự Tinh Nguyệt, biết được lúc này đang có một đám người vây công biệt thự của mình, lại còn tuyên bố muốn thiêu rụi nó, anh lập tức giận dữ, gọi điện thoại về cho hộ vệ nói: “Mọi người cản anh ta lại trước đã, đừng để cho bọn họ chạy vào biệt thự!”
“Hổ Soái, bọn họ kích động vô cùng, anh mau ra lệnh cho bọn tôi nổ súng đi!” Thủ lĩnh hộ vệ nôn nóng nói.
“Mọi người không thể nổ súng, sẽ tạo ảnh hưởng tiêu cực. Tôi sẽ lập tức cho người của tổ đặc công Bóng Đêm tới xử lý những kẻ dắt mũi người dân này. Mọi người chỉ cần cản bọn họ lại là được!” Lê Uy Long nói.
Bởi vì không ai biết thân phận của những người trong tổ đặc công Bóng Đêm, để các cô ấy ra tay là nhất thích hợp.
“Vâng!” Thủ lĩnh hộ vệ nói.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Uy Long hỏi Trần Kiệt: “Người của tổ đặc công Bóng Đêm đã tới thành phố Quốc Hòa chưa?”
“Các cô ấy đã đến thành phố Quốc Hòa từ lâu rồi.” Trần Kiệt nói.
“Vậy là tốt rồi, truyền mệnh lệnh của tôi, ra lệnh cho các đặc công của tổ đặc công Bóng Đêm, lập tức chạy tới biệt thự Tinh Nguyệt, xử lý sạch bọn đầu sỏ gây sự!” Lê Uy Long nói.
“Tuân lệnh!”
Trần Kiệt lập tức truyền mệnh lệnh của anh cho tổ đặc công Bóng Đêm.
biệt thự Tinh Nguyệt.
Lúc này, các hộ vệ đang dốc sức ngăn cản những người âm mưu vọt vào biệt thự.
Mấy tên đầu sỏ gây sự thấy hộ vệ không dám nổ súng, lại càng lên mặt, không chút sợ hãi.
Lúc này, một nhóm gồm những cô gái mặc quần áo nịt đã lặng lẽ đi tới biệt thự Tinh Nguyệt.