Long Uy Chiến Thần

Chương 711: Giết người diệt khẩu




Ba tên cầm đầu nghe thấy Trương Minh Nguyệt hỏi như vậy thì đều do dự một lúc, không dám trực tiếp trả lời.

Bọn chúng không phải là muốn giữ bí mật thay cho Chu Hoàng Lâm, Trần An Khang và Phan Thiên mà là sợ một khi đã nói ra thì bọn chúng sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa và sẽ phải cận kề với cái chết.

Nếu như muốn bảo vệ tính mạng thì chỉ có cách là không được nói ra!

“Tôi hỏi lại các anh lần cuối cùng, rốt cuộc là ai đã ra lệnh cho các anh đi gây chuyện?” Trương Minh Nguyệt liền tức giận khi nhìn thấy ba tên cầm đầu này lại dám không chịu nhận tội.

Ba tên cầm đầu nhìn thấy Trương Minh Nguyệt tức giận như vậy thì đều bị dọa cho toàn thân run lẩy bẩy.

“Nếu như tôi nói ra thì cô có giết tôi không?” Một tên cầm đầu trong số đó run rẩy hỏi.

“Không, chỉ cần trong số các anh ai khai ra trước kẻ sai khiến đằng sau thì tôi sẽ tha cho người đó. Trong số ba người các anh, chỉ có một người có thể sống. Hai người còn lại nếu không kịp nhận tội thì chỉ có con đường chết.”

Cô ta chính là muốn dùng chiến thuật đánh vào tâm lý, nếu như nói như vậy, ba tên cầm đầu chưa từng được trải qua huấn luyện đặc biệt kia nhất định sẽ suy sụp tinh thần và vội vàng nhận tội.

Cô ta là tổ trưởng tổ đặc công Bóng Đêm đương nhiên hiểu được chiến thuật đánh vào tâm lý này, việc đối phó với những tên cầm đầu tép riu này hoàn toàn không phải là vấn đề với cô ta.

Tất nhiên, cho dù ai trong số ba tên này nhận tội trước thì đều cũng sẽ bị xử tử, cô ta tuyệt đối sẽ không tha cho bất cứ kẻ phản bội nào. Đối với kẻ thù căn bản không cần thiết phải giữ lời hứa.

Chỉ với một chút lợi ích mà đã có thể làm ra hành động bán nước giống như những kẻ phản bội này, giữ lại cũng chỉ là tai họa. Với bản tính của bọn chúng, sau này nếu lại có người cho chúng lợi lộc thì chúng cũng sẽ vẫn phản bội Tổ quốc mà thôi.

Chiêu này của Trương Minh Nguyệt quả nhiên có tác dụng, ba tên cầm đầu bắt đầu tranh nhau nhận tội trước.

“Tôi nói, tôi nói!”

“Tôi nói trước, tôi nói trước!”

“Tôi nói trước, là Chu…”

Ngay khi ba tên cầm đầu chuẩn bị nói ra thì đột nhiên bị bắn vào đầu.

Ba viên đạn không chút tiếng động găm thẳng vào đầu bọn chúng.

Trương Minh Nguyệt và các nữ đặc công có mặt tại hiện trường đều hết sức kinh ngạc!

Ba viên đạn này bay qua mà không để lại chút tiếng động nào, điều này chứng tỏ súng của đối phương có trang bị ống giảm thanh!

Hơn nữa đối phương nhân lúc ba tên cầm đầu chuẩn bị khai ra thì mới nổ súng bắn chết bọn chúng, chắc chắn là muốn giết người diệt khẩu rồi!



“Có kẻ địch, mọi người hãy cẩn thận!” Trương Minh Nguyệt lập tức có phản ứng, cô ta hét lớn đồng thời rút ra hai khẩu súng.

Các nữ đặc công cũng ngay lập tức tản ra, sau đó căn cứ theo hướng viên đạn lao đến rồi chĩa súng vào một bụi cỏ.

“Đánh!” Trương Minh Nguyệt đã đoán ra được kẻ địch đang ẩn nấp ở trong bụi cỏ và lập tức ra lệnh nổ súng.

Cho dù không nhìn thấy kẻ địch đang trốn ở đâu và để tránh khỏi bị kẻ địch đang ẩn nấp trong bụi cỏ bắn bị thương, cứ nổ súng trước rồi tính tiếp.

“Pằng! Pằng! Pằng!”

Các nữ đặc công nhận được mệnh lệnh của Trương Minh Nguyệt thì lập tức nổ súng về hướng bụi cỏ.

Trương Minh Nguyệt cũng nổ súng theo.

“A!”

“Ai da!”

Trong bụi cỏ đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết. Không còn nghi ngờ gì nữa, trong tiếng súng hỗn loạn vừa nổ ra đã bắn trúng được hai kẻ địch.

Lúc này, bụi cỏ rung chuyển một hồi, một người mặc đồ đen liều mạng chạy về hướng ngược lại rồi vội vàng hoảng sợ mà bỏ chạy.

“Pằng! Pằng! Pằng!”

Lại là một loạt tiếng súng vang lên, người đàn ông mặc đồ đen vội vàng hoảng sợ mà bỏ chạy kia bị bắn một cách thảm hại rồi ngã xuống đất.

“Pằng! Pằng! Pằng!”

Các đặc công của tổ đặc công Bóng Đêm không biết trong bụi cỏ có còn kẻ địch nữa không, vì vậy họ chỉ có thể tiếp tục bắn ngẫu nhiên.

Sau khi xả súng vào toàn bộ bụi cỏ, bên trong bụi cỏ không hề phát ra động tĩnh gì, trên cơ bản có thể xác định bên trong không có kẻ địch.

"Đi qua lục soát!" Để ngừa có cá lọt lưới, Trương Minh Nguyệt liền hạ lệnh lục soát.

Trong bụi cỏ có tổng cộng ba kẻ địch, lúc trước có hai gã đã bị thương, sau lại bị trúng đạn, nên đã sớm chết rồi. Mà tên địch bỏ chạy kia, lại bị đánh thành tổ ong vò vẽ, đương nhiên cũng không sống nổi.

Ba kẻ địch này toàn thân đều mặc đồ đen, hơn nữa còn là người của Liệt Ưng Quốc, bởi vậy có thể thấy được, kẻ địch là đặc công.



"Báo cáo tổ trưởng, toàn bộ kẻ địch đã bị tiêu diệt, không có người sống." Một nữ đặc công tiến về phía Trương Minh Nguyệt báo cáo.

"Đã biết." Trương Minh Nguyệt cũng đã sớm đoán được, toàn bộ kẻ địch trong bụi cỏ đều đã bị giết chết.

"Tiếp tục điều tra, nhất định phải tra ra người điều khiển ở đằng sau!" Trương Minh Nguyệt nói.

"Vâng!" "Vừa nãy có một kẻ đã nói đến một chữ Chu, tập trung điều tra những người họ Chu!" Trương Minh Nguyệt nói.

...

Lúc này, tính hình chiến đấu của khu vực chiến đấu ở phía Bắc càng ngày càng kịch liệt, kẻ địch là Sư Quốc cuồn cuộn không ngừng liên tục tung ra những đòn tấn công ác liệt vào phòng tuyến thứ hai.

Long chủ trấn giữ phương Bắc giám sát và đốc thúc tác chiến, các tướng sĩ đều anh dũng giết địch. Hổ Soái trấn Bắc cũng đã đích thân tới phòng tuyến thứ hai chỉ huy tác chiến.

Tướng sĩ phía Bắc đều chiến đấu quả cảm, dù chết cũng bảo vệ phòng tuyến thứ hai, hai phe địch và ta đều phải trả giá vô cùng nặng nề.

Mà phía Tây, liên quân của Liệt Ưng Quốc và Lang quốc lúc này đang tấn công dữ dội vào Lâu Lan Quan.

Sư đoàn Thiết Huyết chi viện Lâu Lan Quan đã đến nơi, Hổ Soái trấn giữ phía Tây là Giang Chấn Vũ đang dẫn đầu sư đoàn Hổ Lang và sư đoàn Thiết Huyết quyết chiến với kẻ thù ở Lâu Lan Quan, tình hình chiến đấu vô cùng ác liệt.

Đoàn Hổ Bôn và đoàn Thiết Kỵ lúc này vẫn ở trên đường, đang gấp rút tiến về hai bên trái phải Lâu Lan Quan, chuẩn bị tiêu diệt kẻ thù.

Bởi vì viện quân còn chưa tới, liên quân của kẻ thù được trang bị hoàn hảo, số lượng quân áp đảo, Lâu Lan Quan đang vô cùng nguy cấp.

Mà lúc này ở phía Đông, đoàn tàu chiến của Cự Hùng Quốc và Khâu Dẫn Quốc cũng trùng trùng điệp điệp xông thẳng tới vùng biển phía Đông, đánh bất ngờ về phía Đông!

Lúc này, nhóm tàu chiến ở phía Nam được điều động trở lại vẫn đang trên đường, vẫn chưa tới được phía Đông.

Nhưng mà, may là Hổ Soái trấn giữ phía Đông Dương Tuấn Vũ cùng với chiến sĩ đã sớm chuẩn bị cho trận chiến, một trận chiến đẫm máu đã được phát động với kẻ thù bằng các tàu chiến hiện có.

Như vậy, Long quốc rơi vào tình thế bị tấn công từ ba phía.

Lúc này, ở vùng biển phía Nam.

"Tổng đốc, hiện tại kẻ địch tấn công chúng ta từ ba hướng đông, tây, bắc, mà lực lượng hùng hậu của chúng ta ở phía Nam, lại không bị kẻ địch tấn công, quá lãng phí những binh lực này. Không bằng, chúng ta điều quân lên chi viện cho phía Bắc!" Trần Kiệt nói.

"Điều quân từ phía Nam lên phía Bắc, đường xá quá xa, tại sao lại muốn chi viện cho phía Bắc trước?" Lê Uy Long hỏi.

"Bởi vì Long chủ đang ở phía Bắc! Tôi lo lắng phía Bắc bị đánh phá, Long chủ sẽ gặp nguy hiểm!" Trần Kiệt nói.