Lúc này đã ba giờ sáng, Hàn Hồ thấy Long Chủ có chút mệt mỏi, liền khuyên ngăn: “Long Chủ, ngài thật sự nên trở về để nghỉ ngơi đi. Ở đây giao cho chúng tôi là được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, đó là một tổn thất lớn cho Long quốc!”
Long Chủ quả nhiên có chút mệt mỏi, vì vậy nói: “Được rồi, tôi về nghỉ ngơi trước, nếu có tình hình mới, nhất định phải kịp thời báo cho tôi!”
“Vâng, thần tuân lệnh!” Hàn Hồ nói.
Sau khi Long Chủ trở về biệt thự, Ngự Lâm Quân lập tức triển khai phòng thủ xung quanh.
Ngay khi Long Chủ rời khỏi chiến vụ, Hàn Hồ nói với Triệu Huấn Minh: “Trung tướng Minh, chiến sự ở tiền tuyến đang căng thẳng, cậu cũng dẫn binh mã của mình ra tiền tuyến hỗ trợ Hổ Soái đi!”
“Trung tướng Hồ, bây giờ khu vực chiến trường do Long Chủ chỉ huy, tôi chưa nhận được lệnh từ Long Chủ, vì vậy tôi sẽ không rời khỏi khi chưa được phép.” Triệu Huấn Minh nói.
“Tôi là tướng bốn sao, cậu là tướng ba sao, Long Chủ cho tôi ở đây trấn thủ mà bây giờ Long Chủ lại không có ở đây, vì thế cậu phải nghe lời tôi, đây chính là mệnh lệnh!” Hàn Hồ nói.
“Bây giờ phần lớn binh mã đã được điều động ra tiền tuyến, khu vực chiến trường đã rất trống trải, nếu tôi cũng xông lên tiền tuyến, vậy thì khu vực chiến trường sẽ càng vô cùng nguy hiểm. Tôi lo lắng Long Chủ sẽ gặp nguy hiểm.” Triệu Huấn Minh nói.
“Toàn bộ quân địch bây giờ đều bị tuyến phòng thủ thứ hai phong tỏa bên ngoài, làm sao đánh úp bất ngờ vào chiến trường được? Trung tướng Minh, tôi cho rằng cậu nhát gan, không dám dẫn quân ra tiền tuyến đúng không? Long Chủ đã từng nói kẻ bỏ chạy lúc lâm trận, giết không tha.” Hàn Hồ nói.
“Tôi không nhát gan, tôi đang nghĩ đến sự an nguy của Long Chủ, tôi buộc phải ở lại chiến trường để bảo vệ Long Chủ.”
Long Chủ là vua của một đất nước, tuyệt đối không thể có chút sơ xuất nào!
“Nếu trong quân của anh có người tạo phản muốn hại Long Chủ thì sao?” Triệu Huấn Minh vốn đã sớm nhận ra Hàn Hồ có dã tâm tạo phản, nhưng không tìm được chứng cứ nên anh ấy không dám nói nhảm.
Suy cho cùng, cấp bậc của anh ấy thấp hơn Hàn Hồ, trước khi không có bằng chứng thì không thể nói linh tinh.
“To gan, cậu lại dám nghi ngờ tôi không trung thành với Long Chủ sao?” Hàn Hồ tức giận.
“Không dám, tôi chỉ lo lắng có người trong quân của anh không trung thành với Long Chủ.” Triệu Huấn Minh nói.
“Tôi biết binh mã của mình, tất cả binh mã của tôi đều trung thành với Long Chủ, sẽ không có ai dám tạo phản đâu!” Hàn Hồ nói.
Triệu Huấn Minh không dám lên tiếng, chỉ có thể giữ im lặng.
“Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu lập tức đưa binh mã của cậu ra tiền tuyến, đây chính là mệnh lệnh!” Hàn Hồ nói.
“Tôi muốn hỏi Long Chủ trước.” Triệu Huấn Minh nói.
“Hiếm khi Long Chủ trở về nghỉ ngơi, bây giờ tôi là người phụ trách trong chiến trường. Lẽ nào cậu dám chống lệnh sao?” Hàn Lập uy hiếp.
“Tôi không dám.” Triệu Huấn Minh nói.
“Vậy thì mau đi đi, mau đi ra tiền tuyến ngay trong đêm!” Hàn Hồ nói.
“Vâng!” Triệu Huấn Minh không còn cách nào khác đành phải nhận lệnh.
Ngay khi Triệu Huấn Minh đưa binh mã rời đi, Hàn Hồ lập tức triệu tập cấp dưới của mình.
“Mọi người, bây giờ xung quanh Long quốc đang bị kẻ thù bao vây, mọi người nghĩ sao về Long quốc chúng ta?” Hàn Hồ hỏi.
Hàn Hồ thực sự đã sớm bị các đặc vụ cấp cao của Sư Quốc xúi giục.
Bên phía Sư Quốc đã hứa với anh ta là chỉ cần anh ta có thể phát động quân đội nổi loạn, bắt sống Long Chủ, giúp Sư Quốc chiếm được Long quốc, hắn sẽ được phong là Bắc Cảnh Vương và cai quản toàn bộ lãnh thổ phía bắc.
Bây giờ chiến trường không còn binh lính khác nữa, đây chính là cơ hội ngàn vàng để anh ta bắt sống Long Chủ.
Tuy nhiên, anh ta vẫn có chút không chắc chắn về suy nghĩ của một số binh lính của mình, vì vậy cứ hỏi họ trước. Xem xem những binh lính nào không thuận theo mình. Ai không đồng tình sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức, sau đó phát động quân đội tạo phản để bắt sống Long Chủ.
Sau khi nghe câu hỏi của Hàn Hồ, tất cả binh lính đều im lặng một lúc.
“Thuộc hạ cho rằng, vận mệnh của nước Long quốc đã hết, sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt vong.” Một tên lính thân tín của Hàn Hồ đứng lên nói.
“Đúng vậy, đặc biệt là ở vùng phía Bắc, càng khó có thể chống lại lực lượng quân sự của Sư Quốc, không bao lâu nữa sẽ bị tiêu diệt thôi.” Lại một tên lính thân tín khác nói tiếp.
Lúc này, một vị tướng tên là Quách Thành Danh đứng lên nói: “Thuộc hạ cho rằng nước Long quốc chúng ta binh nhiều tướng mạnh, dũng tướng như mây, nhất định có thể chống chọi được với quân địch. Nước Long Quốc chúng ta nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này!”
Khi Quách Thành Danh vừa nói xong, Hàn Hồ lập tức cau mày.
“Quách Thành Danh, vì cậu đã đoán được, vậy tôi đi thẳng vào vấn đề hỏi cậu, cậu có muốn đi theo chúng tôi không?” Lúc này, Hàn Hồ vừa nói vừa đi về phía Quách Thành Danh.
“Pằng!” Một tiếng súng vang lên, vang lên rất lâu bên trong phòng họp.
Quách Thành Danh bị bắn vào gáy, trực tiếp ngã về phía trước, cơ thể nằm úp sấp trên bàn hội nghị.
Những người có mặt ở đó khi chứng kiến cảnh tượng này đều bị doạ đến mức kinh hồn bạt vía, cả người đổ mồ hôi.
Bắt sống Long Chủ là một chuyện lớn gây chấn động thế giới!
Trước khi hành động buộc phải thận trọng, không thể có bất kỳ sai sót nào, không muốn đi theo thì chỉ còn cách tiêu diệt.
“Mọi người, còn có ai phản đối không?” Hàn Hồ nhìn qua mọi người lạnh lùng hỏi.
Phần lớn những quân lính còn lại đều do một tay Hàn Hồ đưa tới, đều là thân tín của anh ta, đương nhiên không ai có ý kiến phản đối.
Cho dù có một số người không cam lòng đầu hàng quân địch, lúc này cũng không dám phản đối.
“Thuộc hạ nguyện ý đi theo trung tướng cho đến chết!” Một tên lính thân tín lớn tiếng nói.
“Thuộc hạ nguyện ý đi theo trung tướng cho đến chết!” Các tên lính khác cũng nói theo để thể hiện sự trung thành.
Hàn Hồ thấy tất cả các quân lính đều một lòng đi theo, liền nói: “Được rồi! Mọi người, bây giờ Long quốc sắp diệt vong, chúng ta không thể khoanh tay chờ chết, tôi sẽ tìm một con đường xán lạn cho mọi người.”
“Tấn công vào nơi ở của Long Chủ, bắt sống Long Chủ, và đến nhờ cậy Sư Quốc!” Hàn Hồ nói.
Vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh, thậm chí còn rùng mình.
Bắt sống Long Chủ, nếu như ở thời cổ đại, đó chính là một tội ác tày trời và còn bị tử hình chín đời!
Một số quân lính muốn chùn bước, nhưng thi thể của Quách Thành Danh vẫn đang nằm trên bàn, nhìn thấy mà ghê người. Chỉ cần mình chùn bước, lập tức sẽ có kết cục như Quách Thành Danh!
Hàn Hồ thấy các quân lính đều sợ hãi, bèn nói: “Mọi người chớ căng thẳng, bây giờ tất cả quân lính đều đã ra tiền tuyến, chỉ còn lại chúng ta, nhưng Long Chủ chỉ có Ngự Lâm Quân, không thể chống lại lực lượng quân sự của chúng ta.”
Nghe Hàn Hồ nói như vậy, các quân lính đều thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi! Thuộc hạ nguyện ý cùng trung tướng làm chuyện lớn!”
“Thuộc hạ cũng nguyện ý! Dù sao Long quốc cũng sắp bị tiêu diệt, thay vì ngoan cường chiến đấu, chúng ta cũng có thể sớm tìm đường thoát thân!”
“Tốt!” Thấy tất cả thuộc hạ đều muốn đi theo, Hàn Hồ lập tức nâng tinh thần lên và nói: “Chuyện này không nên chậm trễ, bây giờ thời gian rất cấp bách, lập tức lập kế hoạch bắt sống Long Chủ, tối nay hành động luôn!”
...
Bốn giờ sáng, biệt thự của Long Chủ.
Khoảng thời gian này là khoảng thời gian yên tĩnh nhất, và cũng là khoảng thời gian nguy hiểm nhất, xung quanh im lặng như tờ.
Toàn bộ Ngự Lâm Quân đều canh giữ xung quanh.
Đột nhiên, một nhóm binh mã xuất hiện trong bóng tối, lao thẳng tới biệt thự của Long Chủ!
“Đứng lại! Không được lại gần!” Khi người đứng đầu Ngự Lâm Quân nhìn thấy một nhóm binh mã lạ mặt đột nhiên tiến tới, liền cảm thấy tình hình không ổn, lập tức hét lên.
Ngự Lâm Quân còn lại cũng đã bày thế trận, sẵn sàng chiến đấu.
Tuy nhiên, một nhóm binh mã lạ mặt không những không dừng lại, mà còn nhanh chóng tiếp cận biệt thự của Long Chủ.
“Mau đánh! Tiêu diệt chúng!” Người đứng đầu Ngự Lâm Quân đã biết nguy hiểm đang đến, ngay lập tức ra lệnh chiến đấu.