“Tất cả cùng tôi xông lên, tiêu diệt quân địch!” Lê Uy Long cầm thần kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu, tức giận gầm lên, dẫn đầu đoàn người ra khỏi Cửu U Quan, chạy về phía kẻ địch.
Đoàn Hổ Bôn, bộ đội thuộc sở hữu của Triệu Huấn Minh cùng hai đội quân của Trương Minh Lương, nhanh chóng theo sau Lê Uy Long, khí thế vô cùng mạnh mẽ lao về phía kẻ thù.
Hà Ngọc Lan cũng ở trong đó, cô ấy vẫn luôn sát cánh bên cạnh Lê Uy Long.
Quân địch vừa rồi bị tấn công mạnh mẽ một phen, đã thương vong hơn một nửa, vốn dĩ quân lính đã tan rã rồi, lại bị Lê Uy Long dẫn hơn một trăm năm mươi triệu quân gia nhập vào chiến đấu, cộng thêm ba trăm triệu quân số của Hàn Hồ, quân số tổng cộng là bốn trăm năm mươi triệu quân, quân số còn lại của địch bị giết đến mức gào khóc thảm thiết, hoàn toàn không thể chống đỡ lại được.
Long Chủ Long Quốc đứng ở trên Cửu U Quan quan sát cuộc chiến, nhìn thấy quân địch đánh sâu vào trong Long Quốc, rồi rất nhanh thì binh bại như núi đổ.
Lê Uy Long gia nhập vào trận chiến, tất cả quân số đương nhiên đều đồng nhất nghe theo sự chỉ huy của anh.
Ba trăm triệu quân số của Hàn Hồ, cộng thêm một trăm năm triệu quân số của Lê Uy Long, tổng cộng bốn trăm năm mươi triệu quân số dễ dàng đuổi giết quân địch.
Lúc này, ở trên tiền tuyến phía Bắc.
Quân địch nước Sư Quốc cuồn cuộn không ngừng tiến công vào phòng tuyến thứ hai của phía Bắc Long Quốc.
Hộ soái Trấn Bắc Trương Minh Lương dẫn đầu chiến sĩ phía Bắc chiến đấu ngoan cường ở phòng tuyến thứ hai đẫm máu, nhưng bởi vì đã điều động quân số của hai sư đoàn đến cứu Long Chủ Long Quốc nên thực lực có phần bị yếu đi.
Mà quân chủ lực của quân địch nước Sư Quốc, viện quân của kẻ thù đang không ngừng tràn vào, tướng sĩ phía Bắc tuy chiến đấu hăng hái đẫm máu, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự tiến công áp đảo của quân địch.
“Hộ soái, khí thế của quân địch quá mạnh mẽ, chúng ta thật sự không thể ngăn cản được, không bằng hãy từ bỏ phòng tuyến thứ hai, rút lui về phòng tuyến thứ ba thôi!” Một người tướng lĩnh nhìn thấy tình thế không ổn, chạy lên khuyên Trương Minh Lương.
“Không được, chúng ta đã mất phòng tuyến đầu tiên, không thể lại rút lui thêm được nữa!” Trương Minh Lương nói.
“Nhưng, quân địch có quá nhiều, lại có trang bị tốt, nếu cứ tiếp tục như thế, tất cả tướng sĩ phía Bắc của chúng ta sẽ rơi vào tình thế toàn quân bị diệt, chúng ta sẽ chết trận ở phòng tuyến thứ hai này!” Tướng lĩnh nói.
“Cho dù chúng ta lui về phòng tuyến thứ ba thì cũng chưa chắc có thể ngăn cản được quân địch. Cho dù chúng ta phải chiến đấu đến người cuối cùng cũng phải cùng sống chết với phòng tuyến thứ hai!” Trương Minh Lương kiên quyết nói.
“Hộ soái, Lê hộ soái đã đến phía Bắc rồi, thật ra chúng ta có thể lui về phòng tuyến thứ ba trước để giữ gìn quân lực, sau đó đợi sau khi Lê hộ soái đến cứu Long Chủ Long Quốc ra, rồi nghĩ ra phương pháp tốt khác để phá quân địch!” Tướng lĩnh đó nói.
“Đừng nói nữa! Trong quá trình rút lui, bị quân địch đuổi đánh thì thương vong sẽ càng nặng nề hơn! Chúng ta dù chết cũng phải chết trận ở tiền tuyến chứ không phải chết trên đường rút lui! Nếu anh còn dám tiếp tục khuyên rút lui nữa thì đó chính là hành động làm dao động lòng quân, nhất định sẽ giết không tha!” Trương Minh Lương tức giận hét lên.
Người tướng lĩnh đó thấy Trương Minh Lương kiên quyết phải cùng tồn vong với phòng tuyến thứ hai như thế, cũng không dám khuyên thêm nữa, chỉ đành chạy ra tiếp tục chiến đấu.
Ngoài Cửu U Quan.
Trải qua hơn một giờ chém giết, Lê Uy Long dẫn đầu tướng sĩ Long Quốc tiêu diệt được được một đội quân một trăm năm mươi quân của nước Sư Quốc.
Trận chiến này, thật sự là máu chảy thành sông, thây chất thành núi.
Hầu hết quân địch nước Sư Quốc đến tiếp ứng Hàn Hồ đều bị tiêu diệt, phần ít thì bị bắt làm tù binh, chỉ có một số ít người chạy trốn được trở về.
Tướng sĩ Long Quốc lấy được thắng lợi với số lượng thương vong rất ít!
Long Chủ Long Quốc đứng trên tường Cửu U Quan quan sát toàn bộ quá trình chiến đấu của trận chiến.
Thấy tướng sĩ đội quân Hàn Hồ đều anh dũng giết địch, thấy chết cũng không sợ hãi thì trong lòng Long Chủ Long Quốc thấy rất an ủi.
Long Chấn Tiêu lại bị thêm mấy vết thương trong trận chiến nhưng ông ta vẫn cắn răng giữ vững, không để mình gục ngã.
Lúc này trong trận chiến, Phi Hồng cũng bị thương, nhưng không đáng lo ngại.
“Báo, hộ soái, tiền tuyến phía Bắc có điện khẩn!” Lúc này, một nhân viên cơ mật hét lớn chạy đến.