“Hộ soái phu nhân, cô hãy nhanh chóng thu dọn hành lý rồi cùng chúng tôi rời khỏi thành phố Quốc Hòa!” La Hoa, thủ lĩnh hộ vệ chạy đến, nói với Chu Nhược Mai.
“Vì sao phải rời thành phố Quốc Hòa?” Chu Nhược Mai khó hiểu nói.
“Đây là yêu cầu của cấp trên, tình hình cụ thể thế nào tôi cũng không biết.” La Hoa nói.
“Lẽ nào thành phố Quốc Hòa sắp thất thủ rồi sao?” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Không thể nào, bây giờ quân địch còn chưa đến gần thành phố Quốc Hòa, quân số chúng ta bố trí phòng thủ ở thành phố Quốc Hòa nhiều như thế, sao thành phố Quốc Hòa có thể thất thủ được chứ?” Chu Nhược Mai nói.
“Bây giờ quân địch đang tiến công ồ ạt, áp sát từng bước, thành phố Quốc Hòa thật sự không thể bảo vệ được nữa rồi, cho nên chúng ta phải rời khỏi trước.” Nguyễn Tú Hằng nói.
Chu Nhược Mai cũng thấy lời Nguyễn Tú Hằng nói có lý, bèn hỏi La Hoa: “La Hoa, anh hãy nói sự thật cho tôi biết, thành phố Quốc Hòa thật sự sắp thất thủ rồi phải không?”
“Hộ Soái phu nhân, chuyện này tôi thật sự không rõ! Tôi chỉ vâng mệnh bảo vệ cô rời khỏi mà thôi, còn những chuyện khác tôi đều không biết.” La Hoa tuy cũng đoán được chuyện cấp trên sắp từ bỏ việc phòng thủ thành phố Quốc Hòa nhưng anh ta không dám nói bậy.
“Giúp tôi liên lạc với Lê Uy Long, tôi phải tự mình hỏi anh ấy.” Chu Nhược Mai nói.
Thời kỳ chiến tranh nên Lê Uy Long không dùng điện thoại cá nhân mà chỉ dùng điện thoại chuyên dụng quân dụng thôi, cho nên ngay cả Chu Nhược Mai cũng không thể liên lạc được với anh.
“Hộ Soái phu nhân, bây giờ Lê hộ soái không ở khu vực chiến đấu phương Nam nữa, cho nên tôi cũng không thể liên lạc được với anh ấy.” La Hoa nói.
“Anh ấy không ở khu vực chiến đấu phương Nam thì anh ấy chạy đi đâu chứ?” Chu Nhược Mai nói.
“Lê Uy Long là chủ soái, lẽ nào anh ta biết không giữ được thành phố Quốc Hòa nữa nên đã tiên phong lâm trận bỏ chạy rồi sao?” Nguyễn Tú Hằng cũng hỏi.
“Không phải vậy, Lê hộ soái là hộ soái bảo vệ đệ nhất của Long Quốc, sao có thể lâm trận bỏ chạy chứ? Bây giờ Lê hộ soái đã đến phía Bắc rồi.” La Hoa nói.
“Không phải lâm trận bỏ chạy thì anh ấy chạy đến phía Bắc làm gì?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Tối qua Hàn Hồ làm phản, Long Chủ Long Quốc bị bắt làm tù binh. Lê hộ soái biết được chuyện đó, ngay trong đêm bay đến phía Bắc cứu Long Chủ Long Quốc.” La Hoa nói.
“Cuộc nổi loạn của Hàn Hồ lại có thể là do Lê Uy Long bình định sao?” Nguyễn Tú Hằng kinh ngạc hỏi.
“Sáng hôm nay nhìn thấy tin tức, nói Long Chủ Long Quốc đã được cứu ra rồi, vậy mà là do Lê Uy Long cứu Long Chủ Long Quốc ra sao?” Chu Nhược Mai cũng cực kỳ kinh ngạc.
Nguyễn Tú Hằng và Chu Nhược Mai đều nhìn thấy tin tức cuộc nổi loạn của Hàn Hồ đã bị dập tắt chỉ trong một đêm, Long Chủ Long Quốc được cứu ra, chỉ không biết là ai đã dẹp yên chuyện đó, cũng không biết là ai đã cứu Long Chủ Long Quốc ra.
Tin tức vô cùng ngắn gọn, chỉ nói phản tướng Hàn Hồ đã bị đội quân Long Quốc giết chết, Long Chủ Long Quốc đã thoát khỏi nguy hiểm.
Thông thường, tin tức càng ngắn gọn thì lượng thông tin bao gồm trong đó càng nhiều.
“Đúng vậy, là Lê hộ soái đã bình định nội loạn trong đêm, cứu Long Chủ Long Quốc ra.” La Hoa nói.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng nghe thấy La Hoa nói như vậy đều thấy cực kỳ chấn động. Bọn họ không ngờ người bình định nội loạn trong một đêm, cứu Long Chủ Long Quốc ra là Lê Uy Long!
Lúc này, hai người đều cảm thấy vô cùng sùng bái Lê Uy Long. Đây chính là người anh hùng cái thế, không có chuyện gì có thể làm khó được anh!
“Bây giờ nội loạn phía Bắc đã được dẹp yên, Long Chủ Long Quốc cũng được cứu ra rồi, lúc nào thì Lê Uy Long sẽ quay lại phía Nam?” Chu Nhược Mai nói.
“Chuyện này tôi không rõ, Hộ Soái phu nhân, cô hãy nhanh chóng thu dọn hành lý theo tôi rời thành phố Quốc Hòa thôi!” La Hoa nói.
“Chúng tôi rời khỏi thành phố Quốc Hòa thì sẽ dừng chân ở đâu?” Chu Nhược Mai nói.
“Chúng ta sẽ đến thành phố Bắc Giang, phòng các cô ở đều đã được sắp xếp xong rồi.” La Hoa nói.
“Được, vậy tôi sẽ nhanh chóng thu dọn.” Chu Nhược Mai cũng không muốn gây thêm phiền phức cho Lê Uy Long, vội thu dọn hành lý cùng Nguyễn Tú Hằng.
Tòa biệt thự này là do Hà Văn Sinh tặng, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng thật ra cũng không có nhiều đồ đạc gì để mang đi.
Các cô chắc chắn sẽ không mang theo các loại thiết bị điện đồ dùng trong nhà, chỉ thu dọn quần áo của mình và mỹ phẩm, và các thứ như điện thoại.
Chu Nhược Mai biết trong phòng của Lê Uy Long có di vật của Dương Văn Đoàn và cuốn kiếm phổ Hiên Viên Cửu Kiếm, đây đều là những thứ vô cùng quan trọng cần phải thu dọn để mang đi.
Sau khi thu dọn xong, hộ vệ giúp chuyển đồ đạc của Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng lên xe.