Arnold không ngờ rằng Lê Uy Long lại chấp nhận một cách dễ dàng như thế, lập tức mừng thầm trong lòng.
Gã vốn nghĩ Lê Uy Long sẽ không thể nào dễ dàng chấp nhận như thế nên đã lập sẵn kế hoạch tiếp theo là lấy Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương ra ép Lê Uy Long chấp nhận thách đấu với mình rồi.
Nào ngờ rằng bây giờ chẳng cần đến bước đi này Lê Uy Long cũng đã chấp nhận lời thách đấu rồi.
Còn Hà Ngọc Vinh và nữ tướng đặc nhiệm của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng nghe thấy Lê Uy Long vậy mà lại đồng ý cùng Arnold đấu riêng, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
“Hộ soái, hiện tại chúng ta đã nắm chắc phần thắng trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu diệt bọn chúng, anh không thể đấu riêng với hắn ta được.” Hà Ngọc Vinh nói.
“Đúng vậy, anh đấu riêng với hắn ta là quá mạo hiểm, chúng ta đã nắm chắc phần thắng rồi, cứ thẳng tay tiêu diệt bọn chúng là xong.” Một nữ binh đội đặc nhiệm nói.
“Tôi làm như vậy là để giảm bớt thương vong cho mọi người. Arnold vẫn còn hai nghìn quân binh nữa, muốn tiêu diệt toàn bộ chúng, chúng ta cũng sẽ phải gánh chịu rất nhiều thương vong.” Lê Uy Long nói.
“Chúng tôi không sợ chết.”
“Đúng thế, chúng tôi cho dù có phải chết cũng không muốn anh mạo hiểm.”
“Nghe nói kiếm pháp của Arnold vô cùng giỏi, anh không thể lấy bản thân ra đánh cược được.”
Nữ binh trong đội đặc nhiệm Phượng Hoàng nhao nhao nói.
“Mọi người không sợ chết, chẳng lẽ tôi còn sợ chết hay sao? Tôi thân là hộ soái bảo vệ đứng đầu của Long Quốc chẳng nhẽ lại sợ tên Arnold này hay sao?” Lê Uy Long nói.
“Anh là thống lĩnh của chúng tôi, lỡ như anh bị hắn ta giết thì sao?” Một nữ binh đội đặc nhiệm nói.
“Nếu như tôi chết, mọi người lập tức nổ súng tiêu diệt đám quân địch này ngay, tuyệt đối không được để bọn chúng trốn thoát.” Lê Uy Long nói.
“Nhưng mà chúng tôi không thể nào không có anh. Vì an toàn, anh vẫn không nên đấu riêng với hắn ta thì hơn.” Lại một nữ binh đội đặc nhiệm nói.
“Mọi người không cần nói gì nữa, đây là cuộc đấu đỉnh cao giữa chiến thần Thiên Long của Long Quốc với chiến thần bất bại của Liệp Ưng, tôi phải cho quân địch biết rằng kiếm pháp của Long Quốc tôi lợi hại tới mức nào.” Lê Uy Long nói.
Nữ binh nghe thấy Lê Uy Long nói vậy, biết rằng anh đã quyết thế nên không dám tiếp tục khuyên nữa.
“Lê Uy Long, cậu quả đúng là chiến thần số một của Long Quốc, tôi khâm phục dũng khí của cậu.” Arnold nói.
“Cậu dám xâm phạm Long Quốc của tôi, tàn sát quân dân của Long Quốc tôi, hôm nay chính là ngày chết của cậu.” Lê Uy Long nói.
“Người chết chưa chắc đã là tôi, nói về đấu riêng tôi chưa từng sợ bất kỳ ai.” Arnold không muốn rằng còn chưa bắt đầu đấu đã thua về khí thế.
“Cậu được mệnh danh là cao thủ kiếm pháp số một của Liệp Ưng, hôm nay để tôi học hỏi xem sao, cho cậu nếm thử kiếm pháp của Long Quốc tôi, khiến cậu chết một cách tâm phục khẩu phục.” Lê Uy Long nói.
“Được. Vậy thì hôm nay chúng ta sẽ quyết một trận sống còn, xem xem rốt cuộc là kiếm pháp của Long Quốc cậu lợi hại hay là kiếm pháp của Liệp Ưng tôi lợi hại.” Arnold nói.
“Nói nhảm ít thôi, lấy kiếm ta đi.” Lê Uy Long không muốn tiếp tục phí lời với Arnold nữa.
Arnold không nói gì nữa, từ từ rút ra thanh kiếm của gã.
Lê Uy Long cũng từ từ giơ lên thanh Tiểu Thính Vũ Lâu trong tay mình.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Lê Uy Long và Arnold đều không vội vàng xuất chiêu, đều muốn đợi đối phương xuất chiêu trước, tiếp đó mới lùi một bước để đánh trả đối phương.
Mùi sát khí nồng nặc khiến mọi người ai nấy đều thở hổn hển.
Lúc này người nhà họ Trần cũng đã ra bên ngoài từ sớm, nhưng bọn họ đều không dám lại gần mà chỉ trốn ở phía đằng sau quan sát.
Nhìn thấy Lê Uy Long trong tình trạng hoàn toàn chiếm ưu thế nhưng vẫn đồng ý đấu với Arnold, khiến bọn họ dường như đã nhìn thấy cơ hội sống sót của bản thân mình.
Bởi vì bọn họ đều biết kiếm pháp của Arnold vang danh thiên hạ nên đã nhìn thấy được tia hy vọng xoay chuyển cục diện. Chỉ cần Lê Uy Long chết, bọn họ sẽ còn hy vọng được sống sót. Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương đều hy vọng lần này Lê Uy Long sẽ thắng, bởi vì chỉ khi Lê Uy Long thắng, bọn họ mới có hy vọng được cứu.
“Anh rể, anh phải cẩn thận nhé, anh nhất định phải đánh bại hắn ta đấy nhé.” Lúc này Chu Phi Dương không nhịn được nữa mà hét lớn.