“Toàn bộ quân binh mà chúng ta phái đi để chi viện cho Arnold đều đã bị tiêu diệt hết rồi!” Vị tướng địch đó nói.
“Cái gì? Sao lại bị tiêu diệt hết nhanh như vậy được?” Taylor đột nhiên cảm thấy kinh hoàng, thật sự không dám tin vào tai mình nữa. Hắn phái quân sang tiếp viện cho Arnold tổng cộng ba lần: lần thứ nhất phái ba mươi nghìn, lần thứ hai phái đi hai mươi nghìn, lần thứ ba phải đi mười nghìn. Tổng cộng hắn phái đi sáu mươi nghìn binh lính, sao mà nói hết là hết được chứ?
Mười nghìn quân binh được cử sang lần cuối cùng đó đã bị chiến cơ của Long quốc ném bom tiêu diệt hết thì hắn còn có thể chấp nhận được. Nhưng mà sáu mươi nghìn binh lực được cử đi trước đó, tuy rằng đã bị sư đoàn dũng sĩ của Lê Uy Long chặn đánh, nhưng cũng không thể nào bị tiêu diệt hết nhanh như vậy được!
“Là bởi vì sau khi giết chết Arnold, Lê Uy Long lập tức dẫn đại quân qua chém giết cùng với sư đoàn dũng sĩ của anh ta bao vây tiêu diệt chúng ta. Lại thêm chiến cơ của Long quốc không ngừng ném bom, quân binh của chúng ta căn bản không chống đỡ nổi nên rất nhanh đã bị giết sạch rồi.” Vị tướng địch đó nói.
“Cái tên Arnold này, đúng là đã bẫy tôi vào chỗ chết rồi. Gã bảo tôi phái quân đi chi viện cho gã, kết quả tự gã cũng không trụ được đến một tiếng đồng hồ, hại cho quân binh của tôi bị chia cắt thành mấy phần, làm mất đi năng lực chiến đấu vốn có!” Taylor tức giận nói.
“Trung tướng, đừng nói mấy thứ này nữa! Mau nghĩ cách làm thế nào để đánh quân địch đi! Bây giờ Lê Uy Long đã dẫn sư đoàn dũng sĩ qua đây để giết chúng ta rồi.” Vị tướng địch đó nói.
“Chúng ta đã trúng kế bao vây một điểm đánh viện binh của Lê Uy Long, bây giờ chỉ còn lại bốn mươi nghìn binh lực thôi, sao có thể đối đầu lại với đại quân của Lê Uy Long đây!” Taylor lần đầu có cảm giác bó tay bất lực, nói ra những lời nhụt chí như vậy.
“Trung tướng, anh là chiến thần bất bại, đã có kinh nghiệm chinh chiến hàng trăm trận, nhất định có cách biến nguy thành an. Anh phải bình tĩnh lại chút!” Một vị tướng địch nói.
“Bây giờ chúng ta đang cô độc ở Quốc Hòa, tứ cố vô thân, tôi có thể có cách gì đây? Thần tiên giờ cũng khó mà cứu được.” Taylor nói.
“Chúng ta có thể gọi điện cho quốc vương, xin ngài ấy liên lạc với liên minh thiên hạ, bảo liên minh thiên hạ gây thêm áp lực cho Long quốc, ép Long quốc ngừng đánh lại!” Một vị tướng địch nói.
“Được, tôi lập tức gọi điện cho quốc vương!” Taylor cũng cảm thấy đây là cách duy nhất, bèn lập tức gọi điện cho quốc vương của nước Cự Hùng.
Sau khi điện thoại được kết nối, Taylor đi thẳng vào vấn đề, nói với quốc vương: “Quốc vương, quân đội của tôi ở Quốc Hòa đã rơi vào tình thế tuyệt vọng. Đại quân của Lê Uy Long lập tức sẽ tới bao vây chúng tôi. Ngài hãy mau bảo liên minh thiên hạ gây thêm áp lực cho Long quốc để Long quốc ngừng đánh đi!”
“Trung tướng Taylor, lúc nãy tôi đã gọi điện cho thủ lĩnh của liên minh thiên hạ rồi.” Quốc vương nói.
“Thủ lĩnh nói thế nào?” Taylor hỏi.
“Thủ lĩnh nói chúng ta tự nghĩ cách.” Quốc vương bất lực nói.
“Long quốc đã sử dụng vũ khí hủy diệt siêu mạnh, lẽ nào liên minh thiên hạ cũng không thèm quan tâm nữa sao?” Taylor tức giận nói.
“Thủ lĩnh nói rằng Long quốc đã thử nghiệm hỏa tiễn trên chính vùng biển của mình nên không tính là vi phạm công ước thiên hạ.” Quốc vương nói.
“Cái liên minh thiên hạ này rốt cuộc là làm cái quái gì vậy chứ? Đây đã quá rõ ràng là Long quốc muốn dùng vũ khí hủy diệt siêu mạnh này để hủy tàu chiến của chúng ta. Nếu như không phải là vì Long quốc sử dụng hỏa tiễn Thần Long, chúng ta tuyệt đối không thua thảm hại như thế này.” Taylor nói.
“Tôi cảm thấy thật ra liên minh thiên hạ cũng sợ Long quốc. Bọn họ chính là muốn ngồi trên núi xem hổ đánh nhau để chúng ta tự sinh tự diệt.”
“Nếu đã không thể dựa vào liên minh thiên hạ, vậy xin người mau cử quân binh tới chi viện cho chúng tôi đi!” Taylor đã không còn hy vọng gì với liên minh thiên hạ nữa rồi.
“Trung tướng Taylor, chúng ta muốn xuất quân thì bắt buộc phải vượt qua vùng biển Quốc Hòa của Long quốc. Tới lúc đó, Long quốc sẽ diễn lại trò cũ, lại sử dụng hỏa tiên Thần Long, đội quân chi viện của chúng ta vẫn còn chưa ghi danh vào Quốc Hòa thì đã bỏ mình giữ biển khơi, thế nên không thể lại mạo hiểm xuất quân nữa!” Quốc vương nói.
“Quốc vương, tôi đã vì nước Cự Hùng chinh bắc chiến nam, lập không ít công lao hiển hách, lẽ nào đến ngài cũng không cứu tôi sao?” Taylor có chút bực tức nói.
“Không phải là tôi không muốn cứu anh, mà là tôi căn bản không thể nào đi cứu anh được! Anh cũng không mong hàng trăm tướng sĩ của nước Cự Hùng tôi đi tìm cái chết đúng chứ?” Quốc vương nói với vẻ bất lực.
“Vậy bây giờ tôi phải làm sao? Lẽ nào ngài cứ giương mắt nhìn Quốc Hòa bại trận mà chết sao?”
“Anh yên tâm, tôi sẽ thương lượng với quốc vương Long quốc, bảo anh ta ngừng đánh.” Quốc vương nói.
“Được, vậy ngài mau chóng liên lạc với quốc vương Long quốc đi!” Taylor nói.
“Ừm, anh nhất định phải trụ vững và chờ tin tốt của tôi. Nước Cự Hùng không thể không có anh, anh nhất định phải sống sót trở về.”
…
Lúc này, Lê Uy Long, Phạm Cương, Lê Lương Quân đều đã dẫn quân binh của mình đuổi giết tới khu vực xung quanh nhà họ Phan, hình thành thế bao vây đội quân của Taylor, hơn nữa còn phát lệnh tấn công dữ dội. Mười mấy chục nghìn đại quân của Long quốc đối đầu với bốn mươi nghìn quân thù nước Cự Hùng, quả là có lợi thế áp đảo.
Taylor vừa nói chuyện điện thoại với quốc vương nước Cự Hùng xong, liền nghe thấy tiếng súng đùng đoàng vang lên từ phía bên ngoài.
“Không xong rồi, trung tướng, Lê Uy Long đã đuổi giết tới bên ngoài rồi!” Một vị tướng địch đi vào báo cáo.
“Đừng hoảng loạn! Nhất định phải trụ vững, quốc vương đã liên lạc với quốc vương Long quốc để thương lượng rồi. Long quốc sẽ ngừng đánh ngay thôi!” Taylor nói.