Long Uy Chiến Thần

Chương 897: Thím tìm cháu có việc gì vậy?




Đối mặt với tình huống riêng một mình một chiến tuyến, Lê Uy Long vẫn điềm tĩnh nói.

“Chúng ta không thể vì chiến thắng hiện tại mà bị làm cho lóa mắt. Mặc dù chúng ta đã tạm thời thắng cuộc chiến này, nhưng đồng thời chúng ta cũng đã phải trả giá và hi sinh rất nhiều, rất nhiều binh lính của Long quốc đã phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.”

“Nếu chiến tranh được khơi mào lần nữa, bao nhiêu binh lính của Long quốc chúng ta sẽ phải mất mạng nữa đây. Rồi mai đây bao nhiêu cha mẹ mất con trai, bao nhiêu đứa trẻ mất cha, bao nhiêu phụ nữ mất chồng? Những bi kịch do chiến tranh gây ra sẽ luôn luôn không thể nào xóa nhòa và hằn lại đau đớn trong tâm trí của những người ở lại. Chẳng lẽ các người còn muốn lịch sử bi thảm đó tái hiện lại một lần nữa sao?”

Long chủ và các vị bộ trưởng khác lúc nãy còn ủng hộ việc điều động quân đội đều nhất thời rơi vào im lặng sau khi nghe những lời Lê Uy Long nói.

Thực ra trong lòng Long chủ cũng rất mâu thuẫn, một mặt muốn xuất quân đi chinh phạt thiên hạ nhưng lại sợ tiêu hao quá nhiều binh lực có thể gây ảnh hưởng đến tồn vong của đất nước đất nước nên đã tổ chức cuộc họp tối mật này để lắng nghe ý kiến của mọi người.

Vốn dĩ anh ta muốn triệu tập năm vị hộ soái của Long quốc đến thành phố Quốc Hòa cho cuộc gặp gỡ này, nhưng bây giờ chiến tranh vừa mới lắng xuống, các địch quốc có thể liều mạng phản công lại bất cứ lúc nào, tình hình lúc này quả thực không mấy ổn định.

Hộ soái Trấn Bắc còn đang trấn giữ ở phía bắc để ngăn chặn sự phản công trở lại của Sư quốc.

Hộ soái phía Đông đang chỉ huy ở phía đông để ngăn chặn nước Dẫn Dao tấn công phía đông một lần nữa.

Hộ soái Trấn Trung Lưu Du Thiên đang canh chừng ở nội thành cũng như các vùng lân cận, phụ trách điều hành binh mã phòng ngừa trường hợp phản công đột xuất.

Vì vậy, Long chủ chỉ có thể để hộ soái Lê Uy Long, hộ soái Trấn Nam Trần Kiệt, cùng với các tướng lĩnh chủ lực của chiến trường phía nam mở ra cuộc họp này.

Bất ngờ thay, Lê Uy Long người mà anh ta coi trọng nhất lại phản đối việc xuất binh chinh chiến lần này cũng ít nhiều khiến anh ta bắt đầu có chút do dự.



“Từ xa xưa, chiến tranh là khó tránh khỏi thương vong dù đó là nhiều hay ít. Đó là số phận của những người lính, là nhiệm vụ và vinh dự của họ khi được chiến đấu và hi sinh vì đất nước.”

“Đúng vậy, trên thế giới này không có gì là hòa bình tuyệt đối cả. Nếu chúng ta không đánh bại bọn họ, bọn họ cũng sẽ đánh bại chúng ta. Huống chi lần này chính là họ bắt đầu cuộc chiến trước, đã vậy rồi thì chúng ta không có gì phải nhân nhượng thêm nữa, chúng ta nhất định phải dốc hết toàn lực, giành lấy chiến thắng để tiêu diệt bọn họ nhanh gọn nhằm tránh rước lấy những phiền toái về sau.”

“Đây là thời cơ tốt nhất để Long quốc chúng ta có thể chiếm lĩnh được cả năm châu. Cơ hội tốt như thế này biết bao giờ mới có lại lần nữa cơ chứ.”

Các vị bộ trưởng lại bắt đầu đưa ra những lý lẽ gay gắt chống lại ý kiến của Lê Uy Long.

Long chủ nghe thấy lý lẽ của các vị bộ trưởng, trong lòng cũng bắt đầu dao động không ít.

“Thực lực của Long quốc hiện tại không đủ để cùng một lúc đối phó với năm quốc gia đối địch. Nếu thời gian cuộc chiến kéo dài quá lâu, chúng ta chắc chắn sẽ thua. Hơn nữa, một khi chúng ta xuất binh sang quốc gia đối địch chinh chiến, lỡ một ngày nào đó, tất cả các quốc gia trong liên minh tham gia cuộc chiến này lợi dụng sự trống rỗng binh lực trong nước mà tập kích ngược lại trong nước thì sao?”

Lê Uy Long lên tiếng.

Không gian một lần nữa bao trùm bởi sự im lặng.

Anh tiếp tục nói:

“Chỉ cần chúng ta đưa quân đi viễn chinh, liên minh các nước đồng minh nhất định sẽ không ngồi yên, quyết chiến đấu đến cùng với chúng ta, đến lúc đó, một cuộc chiến tranh thế giới lại nổ ra một lần nữa. Bao nhiêu con người nữa phải bỏ mạng, bao nhiêu sinh linh vô tội khác bị thảm sát vô ích. Một thảm họa chiến tranh tiếp tục bao trùm lấy chúng ta lần nữa. Sau cùng, những người đau khổ trong chiến tranh vẫn luôn là những người dân vô tội.”

Khi Lê Uy Long và các bộ trưởng còn đang tranh cãi nảy lửa, điện thoại di động củaChu Nhược Mai ở biệt thự Tinh Nguyệt cũng đột nhiên đổ chuông.



Cô vươn tay cầm lấy điện thoại, nhìn thấy người gọi đến là dì hai Kim Ngọc liền trực tiếp nhấc máy.

“Tìm cháu có việc gì vậy?”

Chu Nhược Mai nhấc máy lên liền hỏi.

“Nhược Mai, dì có một chuyện muốn nhờ cháu giúp đỡ.”

Kim Ngọc nghe vậy liền đáp lại.

“Có chuyện gì dì cứ nói.”

“Nhược Mai, cháu hứa sẽ giúp dì trước thì dì mới dám nói.”

Bà ta cũng biết rõ cứu Chu Phi Dương là việc lớn nên không dám xem nhẹ.

“Cháu phải nghe rõ ràng sự tình trước rồi mới dám hứa với dì.”

Chu Nhược Mai cô sẽ không ngốc như thế, mỗi lần nhà họ Chu gọi điện chắc hẳn sẽ không phải là chuyện gì tốt đẹp.

Phòng như bà ta muốn nhờ cô làm việc gì trái với đạo đức, sao cô có thể dám hứa với bà ta cơ chứ?