“Bà, bố, chú hai, thím hai, sao mọi người lại ở đây?” Chu Nhược Mai nói.
“Chúng tôi đến đây là để cầu xin cho Chu Phi Dương.” Bà Chu nói.
Tất nhiên Lê Uy Long cùng Chu Nhược Mai cũng đã đoán rằng nhà họ Chu đến vì Chu Phi Dương.
“Vào nhà rồi nói!” Mặc dù Lê Uy Long hứng chịu tất cả mọi ân oán trong nhà họ Chu, nhưng anh không muốn bỏ bê người nhà họ Chu, do vậy anh quyết định mời họ vào trong nhà nói chuyện.
“Được!” Bà Chu lập tức dẫn đoàn nhà họ Chu tiến vào biệt thự của Lê Uy Long.
Sau khi ngồi xuống, Chu Nhược Mai liền bưng trà lên.
Tuy nhiên, không ai trong gia đình họ Chu động vào một ngụm trà nào.
“Uy Long, chúng tôi cũng không muốn vòng vo nữa. Hôm nay mọi người đến đây là muốn cầu xin, tha cho Phi Dương một mạng.” Chu Thế Huy nói.
“Đúng vậy! Uy Long, dù rằng cậu ở nhà họ Chu đã hứng chịu khá nhiều ân oán trong gia đình, nhưng cậu cũng từng là con rể của nhà họ Chu, liệu cậu có thể tha cho Phi Dương một mạng không?” Kim Ngọc cũng nói.
“Chú hai, thím hai, không phải chúng cháu không muốn thả Chu Phi Dương, mà là những gì cậu ấy làm thật sự trái với phép nước.” Lê Uy Long ngây người nói.
Nghe thấy Lê Uy Long thờ ơ như vậy, trái tim của Chu Thiệu Huy và Kim Ngọc chợt trùng xuống.
“Chu Phi Dương đã làm cái quái gì mà bị dồn vào chỗ chết vậy?” Bà Chu gặng hỏi.
“Chu Phi Dương từ lâu đã có qua lại với thủ lĩnh gián điệp của nước Liệp Ưng, Cao Hùng, đồng thời lên kế hoạch cho nhiều vụ kích động bạo loạn công khai cùng với Trần An Khang và Phan Huy Thành, thậm chí từng chỉ đạo người bao vây biệt thự Tinh Nguyệt để giết Chu Nhược Mai. Đến chị gái cậu ấy cũng muốn giết, mọi người thấy liệu cậu ấy có nên được tha không?” Lê Uy Long nói.
Sau khi biết Chu Phi Dương thật sự đã làm những chuyện vô lương tâm này, người nhà họ Chu đều xấu hổ không nói nên lời.
“Chu Phi Dương vẫn còn quá nhỏ, rất dễ mắt sai phạm. Tôi tin rằng sau sự việc lần này, nó nhất định sẽ thay đổi tâm tính. Cậu nên cho thằng bé một cơ hội để sửa sai những lỗi lầm bản thân chứ!” Bà Chu nói.
“Cậu ấy phạm tội phản quốc, đầu hàng kẻ thù. Đây không phải là một lỗi nhỏ bình thường. Hơn nữa, cậu ấy cũng lớn rồi, phải chịu hậu quả do bản thân gây ra. Nếu phạm tội phản quốc, đầu hàng kẻ thù, mà vẫn được ân xá. Vậy luật pháp ở đâu?” Lê Uy Long nói.
“Lê Uy Long, chúng tôi biết trước đây nhà họ Chu đối xử tệ với cậu, trong lòng chất chứa oán hận đấy là lẽ thường. Nhưng ngươi hãy nhớ đến lòng tốt của ông cụ Trần đối với cậu, tha cho Phi Dương lần này đi! Chỉ cần lần này cậu tha nó thằng bé, chúng tôi nhất định quản lý nó tật tốt.” Bà Chu nói.
“Nếu ông cụ còn sống mà biết được Chu Phi Dương phạm tội câu kết kẻ thù phản bội đất nước như vậy, thì ông ấy cũng sẽ không bao giờ tha thứ.” Lê Uy Long nói.
“Phi Dương chính là huyết thống của nhà họ Chu, nếu Phi Dương chết thì nhà Chu của cũng xong đời. Bà già này cầu xin cậu lần này. Nếu sau này Phi Dương lại phạm tội, tôi tuyệt đối sẽ không bao che, tuyệt đối sẽ không thay thằng bé cầu tình nữa.” Bà Chu vẫn tiếp tục xin.
“Bà, xin bà đừng làm khó cháu. Gia có gia quy, quốc có quốc pháp, cháu với tư cách là hộ soái bảo vệ, không được hành động vì lợi ích cá nhân. Dù gì Chu Phi Dương cũng phải chết, ai cầu tình cũng không có tác dụng. Sau khi xử tử Chu Phi Dương, cháu sẽ vẫn tiếp tục làm con rể nhà họ Chu. Sau này con cháu sẽ để họ Chu, tiếp tục kế thừa hương hỏa nhà họ Chu.”
Lê Uy Long quyết tâm xử tử Chu Phi Dương, cho dù con của anh có đổi họ Chu, anh cũng quyết xử tử Chu Phi Dương, phản bội nhất định phải chết!
Bà Chu nghe thấy Lê Uy Long nói sẽ tiếp tục làm con rể nhà họ Chu, đương nhiên rất vui mừng, có con rể là hộ soái bảo vệ, trong tương lại gần nhà Chu có thể hô mưa gọi gió.
Tuy nhiên, lại nghĩ đến cháu trai duy nhất của bà ta Chu Phi Dương sẽ bị xử tử, bà ta thật không thể vui vẻ được.
“Tôi thà chấp nhận cậu cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Chu chúng tôi. Con cậu mang họ Lê, kế thừa hương hỏa của nhà họ Lê, cũng không thể so được với cái chết của Phi Dương.” Bà Chu nói.
Lê Uy Long liền đáp: “Vấn đề của Chu Chu Phi Dương liên quan đến luật pháp của đất nước, bất kể bà nói gì, cháu sẽ không bẻ cong luật pháp vì lợi ích cá nhân.