“Cho dù bà có quỳ xuống với cháu, cháu cũng sẽ không để cho Chu Phi Dương thoát tội!” Lê Uy Long nói.
“Cậu…tại sao cậu lại có thể nhẫn tâm như vậy?” Bà Chu đột nhiên rất tức giận.
“Những người lính Long quốc đã phải trả bằng máu trên tiền tuyến để bảo vệ Quốc Hòa. Bao nhiêu binh lính đã chết trên chiến trường, nhưng Chu Phi Dương lại cấu kết với kẻ thù mà bán đứng tổ quốc. Những kẻ phản bội như vậy không chết. Làm sao có thể xứng đáng với những người đã hi sinh?” Lê Uy Long nói.
Nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, người nhà họ Chu đều cúi đầu xấu hổ.
Chu Nhược Mai lúc này mới lên tiếng: “Lê Uy Long nói đúng, mọi người cũng nên hiểu anh ấy đã khó xử thế nào. Không phải anh ấy không muốn cho Chu Phi Dương một con đường sống, mà là tội lỗi mà Chu Phi Dương phạm phải thật sự không thể tha thứ. Thân là hộ soái, nếu anh ấy lợi dụng pháp luật để xóa tội cho kẻ phản bội, anh ấy sẽ phục vụ nhà nước và đứng trước mặt nhân dân thế nào?”
“Nhược Mai, con…con không cầu tình cho Phi Dương thì thôi, đã thế lại còn nói giúp cho Lê Uy Long?” Kim Ngọc tức giận nói.
“Con chỉ đang nói rõ vấn đề này. Chu Phi Dương muốn hại con. Sao con có thể thay cậu ấy cầu tình? Lê Uy Long là chồng con. Con không nói giúp anh ấy thì nói giúp ai?” Chu Nhược Mai nói.
“Bản thân là vợ của một hộ soái, cô thì giỏi rồi, không coi ai ra gì rồi, ngay cả em trai của mình cũng không cứu được. Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ đến, cuộc đời rất dài, đến lúc gặp nạn chẵng lẽ cô không cầu khẩn chúng tôi?” Kim Ngọc càng lúc càng tức giận nói.
Lê Uy Long thấy Kim Ngọc bắt đầu chửi thề, cãi vã với Chu Nhược Mai nên liền yêu cầu họ ra khỏi nhà anh: “Được rồi, không cần nói nữa! Mọi người về đi, Không cần biết mọi người nói thế nào, tôi cũng nhất định không tha cho Chu Phi Dương lần này! Vấn đề này liên quan đến luật pháp của Long Quốc, không phải tôi nói là được.”
Nhà họ Chu nhìn nhau, không biết nên tiếp tục cầu xin Lê Uy Long hay rời đi.
“Không cần cầu xin cậu ta nữa, chúng ta đi!” Bà Chu chưa bao giờ tức giận như vậy, cũng không muốn cầu xin Lê Uy Long nữa.
Nói xong, bà ta dẫn đầu đoàn người đi ra ngoài.
“Mẹ, cứ như vậy rời đi, mẹ không quan tâm đến sống chết của Chu Phi Dương sao?” Chu Thế Huy nói.
“Bất kể chúng ta có van xin như thế nào, cậu ta nhất định sẽ không tha cho Chu Phi Dương. Chúng ta còn cầu xin gì nữa chứ? Như vậy còn chưa đủ xấu hổ sao?” Bà Chu tức giận nói, bước ra ngoài.
Nhà họ Chu thấy bà Chu rời đi, họ không còn cách nào khác, đành đi theo.
“Bố, chờ một chút.” Chu Nhược Mai nhìn thấy bố mình rời đi liền vội vã đuổi theo sau.
Khi Chu Thiệu Huy thấy con gái gọi đằng sau, ông liền dừng lại.
“Nhược Mai, còn chuyện gì ư?” Chu Thiệu Huy hỏi.
“Bố, Lê Uy Long làm như vậy, cũng là vì đại cục. Con hy vọng bố có thể hiểu điều đó” Chu Nhược Mai nói.
“Bố hiểu, Lê Uy Long không sai khi hành động như vậy, Chu Phi Dương đã sai, thằng bé phải chịu trách nhiệm.” Chu Thiệu Huy nói.
“Bố có thể hiểu được là được rồi. Không phải là bọn con không muốn giúp, mà là không thể giúp.” Chu Nhược Mai nói.
“Ừm, bố biết, đối mặt với chuyện trọng đại như này, nhất định phải giữ vững lập trường của riêng mình. Nếu Lê Uy Long vì Chu Phi Dương lần này, cậu ta nhất định sẽ bị ảnh hưởng đến tương lai sau này. Đối với người có tiếng nói như cậu ta nhất định phải bước đi trên băng mỏng đồng thời không thể để mọi người đàm tiếu.” Chu Thiệu Huy nói.
“Cảm ơn bố đã thông cảm cho anh ấy, bố ở đây vài ngày đi, chúng ta từ từ nói chuyện!” Chu Nhược Mai nói.
“Không cần đâu, bố sẽ về với bà, sau này khi nào rảnh chúng ta nói chuyện sau!” Chu Thiệu Huy nói.
“Vậy được, bố đi cẩn thận, có thời gian bố con mình nói chuyện.” Chu Nhược Mai nói.
“Nhất định, con ở lại chăm sóc cho Lê Uy Long đi.” Chu Thiệu Huy nói xong liền rời đi.
Đứng ở cửa biệt thự, Chu Nhược Mai nhìn nhà họ Chu lên xe, lái đi rồi mới trở về biệt thự.