“Là vì mẹ tôi đã đâm vào và làm hỏng xe của Đỗ Lượng, mà anh ta đã muốn làm nhục em gái tôi để đền tiền. Sau đó bố mẹ anh ta lại muốn lấy mắt của mẹ tôi và em gái tôi. Người nhà họ Đỗ thực sự không coi luật pháp ra gì!” Lê Uy Long tức giận nói.
“Đúng vậy! Nhà họ Đỗ dựa vào sự hậu thuẫn của Ngụy Nghiêm, mà một tay che trời thành phố Vĩnh Thụy, cấu kết với xã hội đen ở địa phương, ngang nhiên bắt, giết người. Nếu không phải do bọn họ đứng giữa ban ngày ban mặt lấy súng đuổi giết Triệu Đình Vũ, khiến cho anh ta bị thương nặng, làm náo động mọi người thì chúng tôi cũng sẽ không điều tra ra được tin tức người mẹ đã thất lạc của anh nhanh như vậy.”
“Hơn nữa, chúng tôi cũng đã phát hiện ra. Tối qua, Đỗ Lượng lái xe trong tình trạng có cồn và chạy quá tốc độ, nên đã đâm vào ba chiếc xe của mẹ anh. Bản thân anh ta làm sai, lại ỷ thế hiếp người bắt người ta đền tiền, nảy sinh lòng tham muốn chiếm lấy Lê Tịnh Vy, sau đó đúng lúc Triệu Đình Vũ đến kịp thời mới đánh anh ta bị thương.”
Trương Minh Nguyệt đem tất cả những gì Lại Nhi điều tra ra nói hết với Lê Uy Long.
“Nhà họ Đỗ sao có thể làm càng như thế, làm nhục em gái tôi, ức hiếp mẹ tôi, nếu Lê Uy Long tôi không tiêu diệt bọn họ, tôi thề sẽ không làm người!” Lê Uy Long nghiến răng nghiến lợi nói.
Vất vả lắm mới tìm được tung tích của mẹ anh, không ngờ bà ấy lại bị người khác ức hiếp như vậy, anh sao có thể không tức giận được chứ?
“Hộ soái, tình hình đang rất khẩn cấp rồi. Mẹ và em gái anh đang bị nhà họ Đỗ đưa đến tòa nhà đang xây dở ở phía tây thành phố. Họ sẽ bị khoét mắt bất cứ lúc nào, tính mạng đang bị uy hiếp. Đừng nói nhiều nữa và hãy nhanh chóng đưa ra chỉ thị và hành động ngay lập tức!” Trương Minh Nguyệt nhắc nhở.
“Được rồi! Chuyện này trước hết đừng để cho bộ trưởng Ngụy Nghiêm biết, ta sẽ tiền trảm hậu tấu, sau đó sẽ báo cáo chuyện nhà họ Đỗ bị diệt báo lại sau!”
“Được!” Trương Minh Nguyệt khi nhìn thấy Lê Uy Long đã đầy tức giận, cô ta biết rằng anh đã hoàn toàn tức giận và chuẩn bị tiêu diệt nhà họ Đỗ, đương nhiên cô ta sẽ không tiết lộ sự việc ra ngoài.
Lúc này, Chu Nhược Mai đã hoàn toàn xác định hai mẹ con bị bắt cùng Triệu Đình Vũ và Triệu Vũ Ngọc chính là mẹ và em gái của Lê Uy Long.
“Lê Uy Long, Triệu Đình Vũ đã từng cứu em, ngoài việc cứu mẹ và em gái ra, anh phải dùng hết sức lực để cứu anh em Triệu Đình Vũ!” Chu Nhược Mai nói.
“Anh biết, Triệu Đình Vũ không chỉ cứu em mà còn cứu mẹ anh. Anh nhất định cũng sẽ dốc hết toàn lực giải cứu hai anh em anh ta!” Lê Uy Long nói.
“Được, vậy anh mau chóng gọi công an thành phố Vĩnh Thụy, để bọn họ nhanh chóng đi cứu người đi!” Nhìn thấy đã lãng phí rất nhiều thời gian, Chu Nhược Mai bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Không biết công an của thành phố Vĩnh Thụy có phải đã bị nhà họ Đỗ mua chuộc rồi không, để cho bọn họ đi giải cứu, anh không an tâm.” Lê Uy Long nói.
“Không cho để công an cứu, vậy anh định sẽ cứu người thế nào?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Anh sẽ tự mình đi cứu họ!” Lê Uy Long nói.
Lúc nảy, anh muốn để công an thành phố Vĩnh Thụy đến giải cứu Triệu Đình Vũ, nhưng bây giờ có mẹ của anh trong đó, anh không muốn để công an đến cứu nữa.
Mẹ của mình nhất định phải tự mình đi cứu, mới yên tâm!
“Thành phố Vĩnh Thụy cách thành phố Quốc Hòa rất xa, chờ đến khi anh đến thành phố Vĩnh Thụy thì mắt của họ đã bị lấy đi rồi!” Chu Nhược Mai nói.
“Mặc dù thành phố Vĩnh Thụy cách thành phố Quốc Hòa xa một chút, nhưng chỉ mất hai mươi phút đến đó bằng máy bay chiế n đấu!”Lê Uy Long nói.
“Hộ soái, anh định cứu người như thế nào, anh mau chống ra lệnh đi! Bằng không hai mươi phút cũng đủ để bọn họ khoét mắt rồi.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Tôi sẽ ngay lập tức xin chỉ thị của quốc vương Long quốc cử một máy bay chi ến đấu đến cứu mẹ tôi. Cô thông báo cho các đặc công của tổ đặc công Shadow ở thành phố Vĩnh Thụy rằng họ phải ngăn chặn nhà họ Đỗ, không được để bọn chúng khoét mắt mẹ, em gái tôi và anh em Triệu Đình Vũ.”
Đôi mắt! Chỉ cần có thể giữ chân bọn họ trong hai mươi phút, thì họ sẽ lập công!” Lê Uy Long nói.
“Nhưng Hộ soái, ở thành phố Vĩnh Thụy, tôi chỉ một đặc công là Lại Nhi đã được cài đặt. Mặc dù cô ấy có kỹ năng tốt, nhưng để cho cô ấy chiến đấu với cả nhà họ Đỗ trong hai mươi phút là điều gần như không thể!” Trương Minh Nguyệt nói.
“Sao cô lại sắp xếp quá ít đặc vụ ở thành phố Vĩnh Thụy như vậy?” Lê Uy Long hỏi.