Bên kia, khi nghe Dương Thuần Vũ nhắn như vậy Tiểu Ái đơ người. Cái này là thính đó ! Cái tên "tảng băng" này đâu phải không biết thả thính như lời thiên hạ đồn đâu. Thậm chí cậu thả thính còn giỏi luôn ấy chứ. Ôi trời con tim bé bỏng của cô! Cứ như thế này chắc chết trong bể tình ái. Không được, cô phải tỉnh táo lại không thể để mật ngọt chết ruồi được. Vậy là Tiểu Ái lại cố gắng bình tĩnh nhắn tin trả lời lại:
\[Thiên Ái: Lớp trưởng! Câu này ai bày cho cậu thế? Mà ai dạy cậu thả thính vậy?\]
\[Dương Thuần Vũ : Tự nghĩ! Vợ tương lai đi ngoại tình bắt gặp được học theo.\]
Chỉ với hai câu nói đã giết chết trái tim của Tiểu Ái trong phút chốc. Tiểu Ái trố mắt nhìn dòng tin nhắn lời hồi đáp từ Dương Thuần Vũ. Vợ đi ngoại tìn? Học theo? Đấy không phải là đang nói vụ cô đi thả thính Mạc Hàn đó chứ? Ôi con tim mong manh yếu đuối của cô. Để tránh nhận thêm thương tích nữa, Tiểu Ái quyết định xa chiếc điện thoại ra, tập trung làm bài tập. Cô không nhắn lại, Dương Thuần Vũ cũng không nhắn tiếp nữa chắc cậu cũng đang học bài rồi. Cả buổi tối Tiểu Ái vật lộn với "cửa ải" Vật lý đến 12 rưỡi cũng xong. Làm bài tập xong, cô đi uống một cốc sữa lấy lại sức rồi đánh răng và đi ngủ một mạch tới sáng. Vật lý luôn là nỗi niềm sợ hãi dã man của cuộc đời cô!
Sáng ngày hôm sau Tiểu Ái mang tâm trạng thoải mái đến lớp thì tối qua cô đã tạo được kỳ tích mà. Vừa vào lớp đã thấy Dương Thuần Vũ ngồi đợi sẵn rồi, Triệu Lệ Manh thì đang gục mặt xuống bàn. Điều bàng hoàng nhất chính là hôm nay nhỏ để mặt mộc! Không bôi son làn da nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng đang mệt mỏi nhắm nghiền. Rốt cuộc tối qua nhỏ phải trải qua những gì mà nhan sắc lại xuống dốc không phanh thế này? Ngồi vào chỗ, Tiểu Ái hí hửng cầm tập bài làm Vật lý hôm qua đã "vật lộn " cả đêm ra khoe chiến tích với Dương Thuần Vũ:
” Nè lớp trưởng! Mà cậu giảng dễ hiểu thật luôn ý , tối hôm qua tớ làm xong đống này thật sự mà nói nó là một kỳ tích! Liệu có được ghi vào sử sách không nhỉ?”
Tiểu Ái chớp chớp mắt nhìn Dương Thuần Vũ đầy mong đợi. Dương Thuần Vũ vẫn đang mải mê kiểm tra lại "chiến tích" của cô. Kiểm tra xong rồi, cậu quay ra nhìn Tiểu Ái xoa đầu cưng chiều mà nói:
” Giỏi lắm! Nhất là bài này có lẽ phương pháp dạy đặc biệt thích hợp với cậu đấy nhỉ?”
Dương Thuần Vũ lấy bút chỉ vào một bài tập. Tiểu Ái nhìn theo khi biết bài tập mà cậu đang chỉ đó là bài nào Tiểu Ái chỉ biết đỏ mặt. Đây là bài tập tính điện trở của một dây dẫn với công thức R\= U/I mà, đây cũng chính là bài tập cậu thả thính cô. Tiểu Ái không biết nói gì chỉ nở nụ cười gượng rồi quay xuống nói chuyện với Triệu Lệ Manh để bớt ngại.
” Ê! Sao hôm nay dám chơi kiểu "mộc mạc" luôn à? Bộ dạng chanh xả thường ngày đâu rồi?”
Triệu Lệ Manh nghe Tiểu Ái nói vậy mệt mỏi mở mắt. Nhỏ vẫn không ngóc đầu dậy được chỉ thều thào đáp lại:
” Mày lại khịa tao? Mày hỏi cái thằng lớp phó học tập xem hôm qua nó hành tao như thế nào. 1 rưỡi 2 sáng rồi không cho tao đi ngủ cứ ngồi đấy mà HCl, H2SO4 rồi quỳ tím chuyển màu xanh, đỏ, vàng gì đấy. Thôi xong rồi ! Tiểu Ái tao bị sao rồi ý? Cứ mở mắt ra là thấy một đống phương trình hóa học và bảng tuần hoàn chạy qua trước mặt. Không được rồi tao phải nhắm mắt đi ngủ thôi. Không ổn được nữa rồi.”
Tiểu Ái nghe Triệu Lệ Manh nói vậy mà phì cười. Ốm, mệt rồi mà vẫn đanh đá, nhây cho được. Quay sang nhìn Mạc Hàn Lâm, cậu cũng đang mệt mỏi gục xuống ngủ say luôn rồi. Hai người này có nhất thiết là phải hành nhau như vậy không? Nhưng mà mà Mạc Hàn Lâm và Triệu Lệ Manh ngoài mặt ghét nhau như vậy thôi nhưng có vẻ rất thân. Trong lòng Tiểu Ái hơi khó chịu. Mạc Hàn Lâm đang là thanh mai trúc mã từ nhỏ mà cô đang tìm kiếm cơ mà. Cậu ấy là mục tiêu của cô đấy! Nhưng mà thôi chuyện này để sau vì cô cũng đang dây dưa không dứt với Dương Thuần Vũ mà. Tiểu Ái lại quay lên làm nốt vài bài tập mà mình chưa làm xong.
Bắt đầu vào tiết 1,lại là Văn của cô giáo chủ nhiệm. Hôm nay dáng vẻ của cô cương nghị hơn mọi ngày. Chắc là có vấn đề quan trọng gì đó cần thông báo. Đặt tập giáo án xuống, gõ mạnh thước kẻ hai cái lên mặt bảng để cả lớp trật tự. Sau khi cả lớp đã yên ắng cô giáo hắng giọng thông báo:
” Sắp tới có cuộc thi học sinh giỏi. Trước mắt cô và các cô giáo bộ môn nhận thấy bốn bạn này của lớp ta có thể đi được nên đac xin nhà trường bốn xuất đi chung với các anh chị lớp 11. Bạn Tô Thiên Ái, Văn em học rất tốt nên em đi thi Văn nhé. Dương Thuần Vũ em đi thi môn Toán đi , bốn năm cấp 2 em đều đạt được giải cao. Mạc Hàn Lâm em vào đội tuyển Hóa, còn đội tuyển Anh, Triệu Lệ Manh nhé. Thầy dạy Tiếng Anh ca ngợi em lắm.”
Triệu Lệ Manh nghe thấy tên mình, mệt mỏi mở mắt cố gắng gượng ngồi thẳng dậy đáp "vâng" một tiếng với cô giáo rồi nhỏ lại nằm xuống nhắm mắt. Trước lúc chìm đắm vào mộng xuân nhỏ còn khẽ kêu lên một tiếng làm cô giáo và mọi người trong lớp cười ầm:
” Không ổn rồi, cứ mở mắt ra là thấy phương trình hóa học và bảng tuần hoàn là sao?”
Cô giáo thấy Triệu Lệ Manh nằm ngủ như vậy cũng không gọi dậy vì cô biết nhỏ mệt thật mà. Phải nói cô giáo chủ nhiệm của lớp Tiểu Ái rất tâm lý luôn, lúc nào cũng tạo cho học sinh sự thoải mái hết, không bao giờ cô tạo áp lực học hành cho học sinh cả nên lớp cũng rất quý cô, mà mọi người đều tự giác học hành. Nên mới nói lớp cô tuy tụ toàn gương mặt vàng trong làng học giỏi ở trong trường là không sai mà.
Buổi học hôm nay rất sôi nổi. Chắc tại vì cô giáo chủ nhiệm lớp Tiểu Ái hôm nay có tâm trạng vui mà cứ đùa từ đầu tới giờ. Trong khi cả lớp đang hoạt động vui vẻ hết công suất thì hai người nào đó vẫn say giấc nồng. Kết thúc buổi học, Dương Thuần Vũ lại giao cho Tiểu Ái bài tập bổ trợ môn Lý nhưng rất may là hôm nay bài tập vô cùng ít. Chắc vì tuần sau biết cô đi ôn thi học sinh giỏi rồi. Xem ra cậu vẫn còn có chút lương tâm. Hôm nay Tiểu Ái phải cô đơn lẻ bóng ra về vì vừa kết thúc buổi học Triệu Lệ Manh đã vội vàng rời đi trước vì nhỏ mệt quá. Mạc Hàn Lâm cũng thế. Đang cô đơn vừa đi vừa hát thì bên cạnh bỗng dưng xuất hiện giọng nói quen thuộc:
”Có vẻ tài năng ca hát của cậu không tồi!”
Tiểu Ái giật mình quay sang. Hóa ra là Dương Thuần Vũ. Có vẻ cô và Dương Thuần Vũ càng ngày càng thân thiết. Liệu đây có phải là điều tốt? Mà thôi kệ đi, Mạc Hàn Lâm tuy là "cậu ấy" nhưng có chắc rằng Mạc Hàn Lâm đã nhớ cô là Ái Ái? Với lại chỉ vì sự việc này mà cô cứ phải nơm nớp lo sợ phải giữ khoảng cách với Dương Thuần Vũ thì thật sự chả thích chút nào cả. Thôi thì cái gì cũng nên thuận theo tự nhiên, thân với nhau được buổi nào hay buổi ấy. Tạo nên những kỷ niệm tốt với đối phương trong những năm tháng thanh xuân được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vì trước nay Tô Thiên Ái cô luôn tin điều rằng người tính không bằng trời tính nên thôi cứ để tự nhiên nó quyết định và cũng có thể là "vì yêu cứ đâm đầu". Suy nghĩ thông suốt rồi Tiểu Ái lấy lại được khi thế hẳn, phấn khởi đáp lại Dương Thuần Vũ:
” Tớ đã nói mà ngoài Vật lý và Thể dục ra thì những môn khác tớ vẫn chấp được tốt. À Lớp Trưởng! Sao cậu lại đi thi Toán? Tớ thấy cậu học môn Lý cũng ổn mà!”
Tiểu Ái vừa dứt câu Dương Thuần Vũ đột nhiên nắm lấy tay cô, một lực mạnh kéo cô để cô nằm trọn trong lòng cậu. Tiểu Ái đang thắc mắc không hiểu chuyện gì thì bỗng có một cơn gió thoảng qua. Nhìn theo hướng gió thổi qua, Ở phía xa xa cổng trường cô thấy một nam sinh đang đi xe đạp ngoái đầu lại nhìn cô và Dương Thuần Vũ cười ái ngại và nói gì đó hình như là lời xin lỗi. Nhìn cậu bạn này cô cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Có lẽ khi cô đang nói chuyện với cậu thì nam sinh đó đúng lúc đạp xe qua và suýt đâm phải cô, Dương Thuần Vũ thấy thế liền cứu cô bằng cách kéo cô vào lồng ngực ấm áp của cậu. Tiểu Ái tưởng tượng khoảnh khắc đó thôi cũng đã ngượng đỏ cả mặt. Nhưng khoan! Sao cô vẫn ở trong lòng cậu? Tiểu Ái giật mình liền ngại ngùng thoát ra . Đã thế Dương Thuần Vũ vẫn còn cứ nhìn cô rồi cười cười lại càng làm cho Tiểu Ái ngại hơn nữa.
” Vì lớp 11 tuần mấy anh học giỏi Lý thôi có vượt qua lắm với cả cậu không nghe cô nói tôi bốn năm cấp 2 đi thi Toán toàn đạt giải cao à?”
Dương Thuần Vũ lên tiếng phá vỡ sự ngượng ngùng. Bây giờ cô mới nhớ ra lớp 11 còn quy tụ cả thủ khoa Vật lý cơ mà. Cô cũng đúng là đại ngốc rồi. Tiểu Ái chỉ biết quay sang cười hì hì với Dương Thuần Vũ cho đỡ bất quê. Sau này cô sẽ uốn lưỡi 7 lần trước khi nói như lời các cụ đã dặn không mất công lại quê một cục.
Ra đến cổng xe nhà Dương Thuần Vũ đã đến rồi còn nhà Tiểu Ái thì chưa. Dương Thuần Vũ ngỏ lời muốn đưa Tiểu Ái về nhưng cô đã khéo léo từ chối. Ở cùng một không gian với nam thần như cậu khó xử lắm vẫn là để cô về tu luyện thêm để tăng tu vi lúc đó mới dám. Chứ bây giờ đạo hạnh còn thấp mà làm liều khéo mất mạng như chơi, cô vẫn nên an phận thì hơn. Xe nhà Dương Thuần Vũ vừa đi xe đưa đón nhà Tiểu Ái cũng vừa kịp đến. Vừa lên xe Tiểu Ái đã bắt tay vào việc: Ngủ! Về đến nhà cô cũng sẽ ngủ. Thật sự ngày hôm nay và ngày mai là chủ nhật cô cũng sẽ ngủ cho đã đời. Vì Tiểu Ái sợ những ngày tháng sau này sẽ không có thời gian ngủ nữa rồi.
Hai ngày cuối tuần được nghỉ ở nhà. Tiểu Ái ăn chơi xả láng tại được thêm thằng em có chí hướng lập nghiệp bay xa bay cao của cô về nữa cơ chứ. Nó không về thì thôi nó về là banh cái nhà. Hai ngày ở nhà Tiểu Ái cứ chơi game với thằng em rồi lại ngủ chả thèm động vào sách vở gì cả. Bây giờ bên nước M là thời kỳ nghỉ đông nên học sinh được nghỉ thằng em cô cũng trở về luôn. Từ trước tới nay em trai của Tiểu Ái và Hoắc Nhật Minh vốn đã chẳng thể hòa hợp bởi vì lý do đơn giản em trai cô muốn theo nghề kinh doanh nhưng ba cô lại muốn nó theo ngành Cảnh sát đâm ra bất đồng quan điểm chẳng thể hòa hợp. May đợt này nó về đúng thời kỳ ba cô đang tâm trạng tốt nên không cãi nhau nhiều. Thằng bé học được môn Lý nên Tiểu Ái đành đánh đổi danh dự mặt mũi để năn nỉ nó làm cho mấy cái bài Lý lớp 6. Có ai nhục như cô không? Chứ nếu biết thế này cô đã học hành đàng hoàng môn Lý ngay từ lớp 6 rồi. Đã thế khi thằng em cô làm xong nó lại còn vênh cái mặt lên ra oai với cô cơ chứ:
”Này! Tô Thiên Ái làm xong rồi. Có mỗi mấy bài đơn giản như thế mà không biết làm thì chịu rồi. ”
” Hoắc Tử Trạch! Mày ăn nói với chị mày kiểu gì thế hả? Muốn ăn đòn không?”
Rồi sau đó.....Không có sau đó nữa, chỉ biết cái phòng của Hoắc Tử Trạch trở nên tanh bành sau một giờ.
Sáng hôm sau. Tiểu Ái thức dậy sớm đến trường học hôm qua mải đánh nhau với Hoắc Tử Trạch mà lưng đau ê ẩm. Bây giờ nhìn dáng cô đi không khác gì là đi đẻ. Vừa đến trường đã nhận được tin đội tuyển xuống phòng bộ môn để ôn nên Tiểu Ái ra canteen mua một chút đồ ăn vặt rồi xuống thẳng phòng ôn luôn. Vừa vào đã thấy ba chị lớp 11 xinh ơi là xinh. Thế hóa ra có mỗi Tiểu Ái là lớp 10 à? Ngại thật! Chào hỏi lễ phép xong Tiểu Ái ngồi xuống lấy sách vở ra thì bỗng dưng có một chị trông cũng khá xinh đi đến chỗ cô mà đanh đá nói:
” Chào em! Chị là Cẩn Duệ Dung 11A1. Nghe nói em khá là thân với Dương Thuần Vũ. Không nói gì nhiều chỉ là chị nhắc nhở em là em biến xa xa Dương Thuần Vũ lớp em ra chút thôi! Không là không có xong với chị đâu!”