Mua sắm các thứ xong, Tiểu Ái quyết định khao mọi người một bữa. Tiến và một chi nhánh nhà hàng của nhà cô mở, mấy tiếp tân lâu lắm mới thấy Tiểu Ái đến liền chạy ra nhưng niềm nở đón tiếp:
“ Hoan nghênh Đại tiểu......Tô tiểu thư hôm nay người lại có nhã hứng ghé thăm thật là vinh hạnh cho quán quá!”
Cô tiếp tân đang niềm nở đến nỗi định gọi luôn tới bối phận danh tính của Tiểu Ái ra thì bị cô kịp thời liếc cảnh cáo một cái biết ý mà sửa nhanh. Cũng may cô gái tiếp tân này thông minh, không phải chứ gặp mấy người ngu ngốc khác thì bại lộ danh phận luôn rồi. Tiểu Ái mỉm cười gật đầu lễ phép nói:
“ Chị khách sáo quá rồi. Em đặt phòng rồi chị lên món luôn đi nhé.”
“Vâng! Tô tiểu thư!”
Nói xong tiếp tân vội nhanh chóng rời đi sắp xếp theo. Tiểu Ái đưa Dương Thuần Vũ, Triệu Lệ Manh, Mạc Hàn Lâm và Tống Giai Kỳ vào bên trong phòng ăn. Triệu Lệ Manh vừa ngồi vào chỗ đã quăng hết hình tượng chanh sả thường ngày của mình đi mà quay ra hí hửng nói Tiểu Ái :
“ Tiểu Ái sao tớ thấy khí chất của cậu cứ cao quý kiểu gì ấy nhỉ? Dù tớ cũng là tiểu thư nhưng đứng cạnh cậu cứ thấy khi chất của hai ta nó cứ chênh lệch nhau ấy! Ừm.... Cậu họ Tô? Ở thành phố X này hay cả nước làm gì có Tô gia đâu nhỉ? Hay cậu là.....con của tài phiệt nước ngoài?”
“Triệu Lệ Manh, cậu chú ý hình tượng đi được không? Cậu như này ba mẹ cậu có thể buồn lắm đấy!”
Tiểu Ái đau đầu, từ bao giờ mà cô bạn thân nhỏ của cô thông minh đột xuất như thế? Tiểu Ái liếc xéo nhỏ rồi nghiêm giọng nhắc nhở Triệu Lệ Manh. Dương Thuần Vũ ngồi cạnh nghe cuộc hội thoại của hai người vẫn điềm nhiên uống nước nhưng trong lòng cũng đã chứa chất rất nhiều hoài nghi. Cậu cũng cảm thấy Tiểu Ái tuy có chút tùy tiện trong hành động, lời nói nhưng khi chất của cô không lầm đi đâu được. Tiểu Ái luôn toát ra một vẻ ngây thơ nhưng đôi khi lại thâm trầm đến khó đoán. Khí chất trên người cô toát ra không phải chỉ là một thiên kim tiểu thư bình thường mà nó có chút gì đó giống con nhà quyền quý hào môn được uốn nắn từ nhỏ. Khí chất này có thể nói là ngang bằng thậm chí là hơn Tống Giai Kỳ. Cậu đã nghi ngờ từ đợt David của Hoắc gia tới giúp Tiểu Ái xử lý một công chuyện cỏn con không đáng có của học sinh rồi. Sau ngày hôm đó cậu cũng đã thử điều tra xem nhưng lý lịch của Tiểu Ái trắng trơn mà không có bất kỳ manh mối nào cả. Hôm nay nghe Triệu Lệ Manh nói vậy cậu cũng đã có được một chút ít "khai quang" cho đầu óc. Về nhà cậu nhất định phải điều tra rõ ràng lại mới được. Mải mê chìm đắm trong những suy nghĩ mà thức ăn được dọn lên từ hồi nào. Dương Thuần Vũ thoát khỏi những suy nghĩ mông lung, quay sang quan tâm gắp cho Tiểu Ái một miếng sườn. Cô cười vui vẻ nhận lấy rồi quay ra liếc trộm Giai Kỳ. Sao cô ta vẫn có thể bình tĩnh được nhỉ? Giai Kỳ vẫn tỏ vẻ điềm nhiên mà ăn uống, nhưng chỉ có mình cô mới biết được trong lòng mình đang khó chịu thế nào. Cô ngồi trong phòng ăn nhìn hai cặp ân ái quan tâm nhau lại bảo cô không tức? Nhưng vì đại cục trước mắt Giai Kỳ chỉ biết tự dặn lòng mình phải nhịn. Nên mới có bộ dạng điểm nhiên bình tĩnh như thế. Tiểu Ái nhìn Giai Kỳ như vậy mà chỉ biết giật giật khóe miệng. Mặt cô bạn này đã dầy rồi mà sức chịu đựng cũng trâu bò thật. Aiza... Tên tình địch này khó chơi rồi. Kết thúc bữa "Hồng Môn Yến" không mái vui vẻ, Giai Kỳ trở về trước. Mạc Hàn Lâm đưa Triệu Lệ Manh về còn Tiểu Ái thì được Dương Thuần Vũ đưa về. Tối hôm đấy trở về, Tiểu Ái háo hức quá không thể ngủ được. Cô đã thử nghe nhạc sóng âm nhưng vẫn không sao mà ngủ được. Quyết định lấy điện thoại ra gọi cho Dương Thuần Vũ. Rất nhanh chóng cậu đã bắt máy, đầu dây truyền đến giọng nói trầm ấm có chút mơ mơ của Dương Thuần Vũ, có vẻ cậu đang ngủ.
\[\-Alo...Có chuyện gì vậy?
\-Ừm...Dương Thuần Vũ! Cậu đang ngủ à?
\-Ừ nhưng có gì thì cậu cứ nói đi!
\-Ừm tớ háo hức quá không ngủ được. Cậu có thể hát cho tớ nghe không?
Tiểu Ái ngây ngô xấu hổ trả lời. Bên kia im lặng hồi lâu rồi mới phát ra tiếng cười của Dương Thuần Vũ. Sao cứ như Tiểu Ái chưa được đi chơi bao giờ và đây là lần đầu tiên được đi chơi vậy?
\-Hát chay luôn hả?
\-Ừ hát đi, hát đi!
Dương Thuần Vũ ngập ngừng hỏi lại, Tiểu Ái lên tiếngthúc giục. Cậu đành hắng giọng, bắt đầu ngân nga những câu hát vô cùng đáng yêu bằng giọng hát trầm ấm của mình:
"Ai ngờ được mới hát nửa bài
Vẫn còn đoạn sau chưa kịp cất lên
Thì bỗng nhiên
Sự xuất hiện của em đã làm tiêu tan nỗi buồn này
Lẽ nào mình lại cảm nắng rồi sao?
Sao mình lại cảm nắng được chứ?
Nhưng cảm nắng thật rồi này
Cảm giác thật là feel
Anh yêu em...."
Khi nghe thấy hơi thở đều đặn của Tiểu Ái, Dương Thuần Vũ mới lặng lẽ tắt điện thoại. Có lẽ cô chưa thể nghe được câu cuối cùng của bài hát. Sáng hôm sau, Tiểu Ái thức dậy rất sớm theo tiếng chuông đồng hồ báo thức. Dậy vệ sinh, rửa mặt. Hôm nay đi leo núi nên cô sẽ buộc tóc đuôi ngựa cho khỏe khoắn, để vài cái mái lưa thưa xuống cho nó cute. Mặc quần thể thao của Adidas và thêm chiếc áo leo núi cặp với Dương Thuần Vũ hôm qua mới mua nữa. Đeo đôi giày cùng hãng lấy balo chứa những vật dụng cần thiết và bôi thêm chút son. Ngắm mình trước gương mà Tiểu Ái thẹn thùng ôm mặt. Người đâu mà vừa xinh vừa dễ thương vậy cơ chứ? Nhanh chóng chạy xuống nhà để tài xế đưa đến trường. Vì bây giờ mới 5 giờ hơn nên trường chỉ lác đác có vài học sinh của lớp Tiểu Ái. Tiểu Ái tìm ra một góc selfie một tấm đăng lên story sống ảo một chut'ss rồi đeo earphone vào nghe nhạc. Đến tận 5:30' cũng là lúc học sinh lớp cô đã đến đông đủ thì Triệu Lệ Manh và Mạc Hàn Lâm mới tí tửng vác xác đến. Tiểu Ái không nói gì chỉ khinh thường liếc nhìn. Bà đây khinh thường mấy đứa có người yêu. Bà sẽ theo chủ nghĩa độc thân cả đời!
Nhưng mà mãi sao chưa thấy Dương Thuần Vũ đến nhỉ? Hay cậu ngủ quên? Tại vì cô gọi cậu nửa đêm mà khiến cậu ngủ quên ư? Đang định lấy điện thoại ra gọi thì một con BMW màu đen tiến vào cổng trường. Dương Thuần Vũ bước từ trên xe xuống, tiến đến bên Tiểu Ái. Xung quanh các cô bạn nữ sinh khác đã gào thét tung trời vì hôm nay cậu quá đẹp trai, đẹp chết người luôn. Tóc để hai mái, mặc áo đôi với cô, quần chung hãng chỉ khác mỗi kiểu dáng. Giày cũng cùng chung hãng luôn chỉ khác màu. Ôi tim cô đau quá man! Cái này là tâm ý tương thông mà diện luôn combo đồ đôi hả? Sao ông trời lại nhẫn tâm phái vị "thượng thần" này xuống hành hạ con tym thiếu nữ bé bỏng của cô cơ chứ? Tiểu Ái đang chìm đắm trong trong sắc đẹp thì Dương Thuần Vũ đã đứng trước mặt cô, khẽ cúi người xuống cho hai người mặt đối mặt, giọng điệu đầy từ tính yêu thương nói:
“Cậu đang nghĩ cái gì đấy?”
“Cậu đẹp trai quá. Tớ lỡ yêu cậu mất rồi!”
Tiểu Ái theo phản xạ mà trả lời lại Dương Thuần Vũ, đôi mắt vẫn cứ si mê nhìn cậu. Dương Thuần Vũ nhìn bộ dạng chết trong cái đẹp của Tiểu Ái mà bật cười. Cậu cũng lỡ yêu cô mất rồi vì cô dễ thương quá mà. Dương Thuần Vũ lần nữa dịu dàng cưng chiều nói với Tiểu Ái:
“Đi xe của nhà tôi. Tôi không thích đi chung. Ồn ào lắm!”
“Được!”
Tiểu Ái lặng người mất vài phút vì bất ngờ rồi cũng nhanh chóng đồng ý. Có cơ hội ở không gian riêng với Crush có ngu mới từ chối! Rồi cô nhanh chóng theo sau lưng Dương Thuần Vũ mà không biết ở đằng xa đang có người oán hận nhìn theo hai người với một ý đồ đen tối.
Đến địa điểm, mọi người bắt đầu dựng lều trại dưới chân núi để tối nay ở và chiều nay sẽ bắt đầu hoạt động leo núi. Mạc Hàn Lâm và Tiểu Ái bị cô giáo phân công đi lấy củi về. Tiểu Ái nhíu mày. Tại sao không phải là đi cùng Dương Thuần Vũ chứ? Cô cùng Mạc Hàn Lâm đi trên đường lấy củi cả hai người đều chỉ biết im lặng. Không khí ngại ngùng vô cùng căng thẳng. Chả hiểu sao, bây giờ hai người lại không được giao tiếp tự nhiên như trước nữa. Tiểu Ái thật sự chả thích bầu không khí này chút nào cả. Nghĩ ngợi một lúc, Tiểu Ái bắt đầu lên tiếng hỏi phá vỡ bầu không khí chết tiệt :
“ Mạc Hàn Lâm, cậu có nhớ tớ là ai không? Hay có ấn tượng gì về tôi không?”
Mạc Hàn Lâm nghe Tiểu Ái nói vậy quay ra chăm chú nhìn cô một lúc lâu rồi lắc đầu. Tiểu Ái hít một hơi thật sâu. Cô quyết định nói ra sự thật. Dù cậu không nhớ hay không thích cô nữa thì cậu cũng có quyền biết được sự thật:
“Dưa bở! Tớ là Ái Ái đây!”
Mạc Hàn Lâm thoáng bất ngờ. Tiểu Ái nhíu mày. Không phải là cậu nên vui mừng sao? Tuy cậu có bất ngờ nhưng đó chỉ là thoáng qua trên khuôn mặt cậu. Đúng là dưa bở vốn dĩ chẳng coi trọng lời thể chỉ có cô ngu ngốc mới tin và lời thế 3 tuổi đó. Đang thất vọng thì Mạc Hàn Lâm lúc này lên tiếng giải thích :
“ Tớ không phải dưa bở! Tớ biết cậu lại Ái Ái vì cậu đã giúp đỡ tớ một lần khi tớ bị bọn trẻ ở ngoại thành bắt nạt. Nhưng tớ không phải là dưa bở!”
Tiểu Ái sững người. Mạc Hàn Lâm không phải dưa bở mà là cậu bé bị bắt nạt mà năm đó Tiểu Ái tiện tay cứu. Trong lòng của Tiểu Ái chợt vui lạ thường. Nhưng Dưa bở là ai? Liệu có còn ở đây? Như đoán được điều cô muốn biết mà Mạc Hàn Lâm nói luôn:
“ Sau khi cậu rời khỏi cậu bé ấy được ba mẹ đón đi luôn. Có vẻ trở lại thành phố X. Cậu vẫn còn cơ hội!”
Tiểu Ái lúc này vui sướng không nói lên lời. Mạc Hàn Lâm không phải Dưa bở? Và Dưa bở có thể sinh sống trong thành phố X này? Cô vẫn còn cơ hội! Vẫn còn! Tiểu Ái là tâm trạng phơi phới đi kiếm củi. Vì tâm trạng cô đang rất tốt nên năng suất cực kỳ cao.
Buổi chiều bắt đầu hoạt động leo núi. Tuy hơi sợ, hơi mệt nhưng mỗi lúc như vậy lại được Dương Thuần Vũ nắm tay kéo lên mọi thứ đều tan biến hết. Tiểu Ái lại như được sạc pin vào năng lượng tràn đầy, Cùng Dương Thuần Vũ chinh phục mọi nguy hiểm để lên được đỉnh núi cao này. Leo lên được điểm cao nhất chính là đỉnh núi. Ngắm nhìn những dãy núi trùng điệp bao quanh và cả quang cảnh thành phố nữa Tiểu Ái phấn khích vẫn đang trong trạng thái nắm tay của Dương Thuần Vũ mà hét to:
“Ôi vui quá!”
Dương Thuận Vũ nhìn cậu và Tiểu Ái đang vẫn tay trong tay mà cô vẫn không hề hay biết gì thì nhếch môi cười. Tiểu Ái phấn khích lấy điện thoại ra selfie một tấm. Tính chụp dáng nào nào moe moe chút thì đúng lúc đang chuẩn bị ấn nút chụp thì Dương Thuần Vũ ghé vào má Tiểu Ái thơm một cái rồi tự tay ấn nút chụp. Tiểu Ái đơ người. Cậu vừa thơm cô sao? Bức ảnh được lưu vào máy. Tiểu Ái mở ra xem. Cậu thơm cô ? Thơm cô thật mà! Dương Thuần Vũ bộ giạng vẫn bình tĩnh ghé đầu vào xem ảnh cùng tiện miệng nói:
“ Chỉ là nhỡ thôi sao chụp đẹp thế?”
Tiểu Ái đen mặt. Nhỡ cái ông nội cậu! Cưỡng hôn người ta, làm trái tim thiếu nữ người ta rung rinh mà bảo nhỡ? Giận tím người mà. Tiểu Ái quyết định giận Dương Thuần Vũ luôn một mình đi theo cô giáo và các bạn xuống núi.
Đến buổi tối là hoạt động đốt lửa trại. Cứ nghĩ sẽ có một buổi tối vui vẻ, ai ngờ đúng lúc này một nữ sinh hớt hải chạy tới la to:
“ Tống Giai Kỳ và Tô Thiên Ái mất tích rồi!”