Triệu Lệ Manh bên cạnh lắc đầu nguây nguẩy không cam tâm nhìn cảnh tượng đau thương trước mắt, Mạc Hàn Lâm bên cạnh cũng đau lòng hết mức nhưng vẫn phải cố trấn tĩnh để làm chỗ dựa cho Triệu Lệ Manh. Triệu Lệ Manh gào thét trong bất lực:
“Tại sao? Gọi bác sĩ đi chứ! Sao lại để Tiểu Ái nằm như vậy? Cậu ấy đau và lạnh lắm đó. Dương Thuần Vũ, cậu gọi bác sĩ đi chứ!”
Dương Thuần Vũ đang ngồi ôm Tiểu Ái trong lòng, cảm nhận được cơ thể cô dần đang lạnh đi lòng của cậu cũng lạnh lẽo theo. Nghe Triệu Lệ Manh nói vậy, cậu bỗng nhớ tới một người. Đúng chỉ có người đó mới cứu được Tiểu Ái lúc này. Dương Thuần Vũ luống cuống lục hết túi áo này đến túi áo nọ rồi tìm ra một con chip nhỏ như một chiếc USB. Cậu ấn nút để nó thiết kế sang tai nghe bluetooth của cậu. Con chip đó rất thần kì, vừa kết nối với tai nghe bluetooth xong, một màn hình dạ quang chiếu ngay trong màn đêm. Mọi người xung quanh trố mắt nhìn, Dương Thuần Vũ nhanh chóng tìm kiếm các số liên lạc trên màn hình. Lướt lướt mãi cuối cùng ngón tay trỏ của Dương Thuần Vũ cũng dừng ở cái tên danh bạ lâu lắm cậu không gọi: "Lục Kình Phong!"
Dương Thuần Vũ bấm nút gọi, một hồi chuông....hai hồi chuông....ba hồi chuông vẫn không ai nghe máy. Tim của cậu cũng như mọi người ngừng đập theo từng hồi chuông điện thoại. Ai ai cũng đang rất hồi hộp và lo lắng cho an nguy của Tiểu Ái, vì thời gian ngày càng trôi qua thì tính mạng của Tiểu Ái ngày càng nguy hiểm. Dương Thuần Vũ là người sốt ruột nhất ở đây, đến hồi chuông thứ năm cuối cùng điện thoại cũng được kết nối. Đầu dây bên kia truyền đến giọng điệu ngái ngủ có chút bực tức :
“Cmn, thằng nào gọi ông lúc nửa đêm thế này! Rồ vừa thôi!”
Dương Thuần Vũ mừng rỡ khi Lục Kình Phong nghe máy, nhưng nghe tiếng chửi mắng của anh cậu đen mặt lại. Bao nhiêu năm vẫn không bỏ được cái tính cục súc, cưới vợ rồi vẫn không bỏ được. Chẳng trách năm đó bị đánh cho gãy xương sườn là không oan. Vì Dương Thuần Vũ đang rất gấp nên không tính toán cái vụ thái độ của Lục Kình Phong mà cậu nói thẳng vấn đề luôn:
“Chú Phong! Cháu là Thuần Vũ, cháu có việc gấp cần nhờ đến chú. Chú có thể lên núi ở ngoại thành phố, ngọn núi gần thành phố Y ấy, cứu chữa bạn cháu cô ấy sắp chết rồi! ”
Nghe đến đây Lục Kình Phong đang nằm trong chăn ấm đệm êm, tay ôm ấp Thẩm Nhược Giai trong lòng mà ngồi thẳng dậy. Giọng điệu cũng gấp gáp hơn vài phần:
“Cháu nói rõ tình hình xem nào!”
“Bạn cháu bị dao đâm mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê sâu rồi!”
Dương Thuần Vũ giải thích. Lục Kình Phong nghe mà sốt hết cả ruột. Gọi Thẩm Nhược Giai dậy rồi thay quần áo nhanh chóng. Thẩm Nhược Giai thấy chồng mình sốt sắng như vậy cũng biết có chuyện gấp rồi, vội vàng chuẩn bị quần áo cho Lục Kình Phong. Lục Kình Phong vừa nói điện thoại với Dương Thuần Vũ vừa linh hoạt ám chỉ những việc anh cần Thẩm Nhược Giai giúp đỡ cho cô xem.
“Bây giờ nếu dao vẫn cắm ở cơ thể của bạn ấy cháu cần phải rút ra ngay và lấy một mảnh vải buộc cầm máu lại. Tốt nhất là vải sạch sẽ một chút tránh nhiễm trùng. Tí nữa chú sẽ mang thuốc tiêm phòng uốn ván cho bạn cháu sau. Thế đấy làm theo lời chú dặn, chú đến nhanh thôi!”
Anh vừa cúp điện thoại Thẩm Nhược Giai cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Lục Kình Phong mỉm cười ngọt ngào với Thẩm Nhược Giai, cô vẫn luôn là người hiểu anh nhất, là bạn đồng hành tốt nhất của anh. Rồi Thẩm Nhược Giai cùng Lục Kình Phong nhanh chóng rời lên tầng thượng của tòa biệt thự hai người sinh sống. Một chiếc phi cơ riêng đã được đậu sẵn ở đấy. Lục Kình Phong bế Thẩm Nhược Giai lên phi cơ riêng rồi nói địa điểm muốn đi cho cơ trưởng. Vậy là ngay trong đêm, trên bầu trời một chiếc phi cơ bay với tốc độ rất nhanh trên bầu trời tiến thẳng ra ngoại thành phố X để bay đến ngọn núi gần đó.
Ở trong rừng lúc này, Dương Thuần Vũ gửi tọa độ rõ ràng cho Lục Kình Phong xong cũng nghe theo lời mà xử lý vết thương cho Tiểu Ái. Cầm máu xong lại ôm cô vào lòng ủ ấm tiếp, cậu ngàn lần sẽ không cho cô rời xa, cậu không thể trơ mắt đứng nhìn người con gái mình yêu rời xa mình một lần nào nữa. Đúng lúc này trên bầu trời, một chiếc phi cơ bay lơ lửng trên không trung, mọi người trố mắt bất ngờ nhìn. Dương Thuần Vũ không nhìn cũng biết là ai liền gào to nhắc nhở:
“Mọi người tránh ra!”
Tất cả mọi người thấy Dương Thuần Vũ gào lên như vậy mới thoát ra khỏi sự bất ngờ và kích động. Sau khi mấy người đó trên mặt đất đã xuất hiện một khoảng trống nhưng vẫn không đủ để chiếc phi cơ to đùng đó hạ xuống. Lục Kình Phong đành thả thang dây xuống rồi từ từ đỡ Thẩm Nhược Giai xuống dưới cùng. Vừa tiếp đất Lục Kình Phong đã tới thẳng chỗ Dương Thuần Vũ xem bệnh nhân là ai. Khi đến nơi, nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt đầy quen thuộc đấy Lục Kình Phong khẽ nhíu mày. Đây không phải là con của Tô Tranh, Tô Thiên Ái sao? Anh theo dòng suy nghĩ mà ái ngại nói:
“Cô bé này....”
“Sao vậy chú? Sao chú không cứu người đi, cô ấy không chịu được nữa rồi!”
Dương Thuần Vũ lên tiếng thúc giục, Lục Kình Phong nghe vậy suy nghĩ một chút rồi cũng nhanh chóng bế Tiểu Ái từ trong lòng Dương Thuần Vũ lên tiến thẳng tới túp lều mà Thẩm Nhược Giai đã chuẩn bị sẵn. Cứu người vẫn là quan trọng nhất. Tính ra cô bé này được anh cứu lần này là lần thứ hai rồi đấy, không biết đây có là phúc phận của anh không nữa? Lục Kình Phong mang tâm trạng nặng nề tiến vào trong túp lều.
Bên trong túp lều Lục Kình Phong và Thẩm Nhược Giai ra sức cứu chữa cho Tiểu Ái, bên ngoài thì ai nấy cũng căng thẳng lo lắng. Lục Kình Phong sơ cứu vết thương, nhìn vào vết thương mà anh phải chửi thề một tiếng :
“Mịa nó! Con điên nào đâm mà thâm độc như này! Định hại chết con nhà người ta à? Nếu hôm nay không có ông đầy, Tô Tranh à con gái mày thăng thiên lâu rồi! ”
Tiếp tục quá trình phẫu thuật cho Tiểu Ái, máy chỉ số nhịp tim báo hiệu tình trạng của Tiểu Ái ngày một xấu dần. Thẩm Nhược Giai lúc này cũng phải nhíu mày mà gấp gáp lên tiếng :
“Chồng! Thiếu máu rồi!”
“Cứu xong mà biết hung thủ là ai em nhớ bắt giam nó lại tránh hủy hoại nếp sống văn minh của xã hội. Mịa nó, con bé này lại nhóm máu AB\-rh mới cay. Em ra ngoài hỏi dò xem có ai trùng nhóm máu không? Anh cố cầm cự!”
Lục Kình Phong chửi thề một tiếng rồi quay ra dặn dò Thẩm Nhược Giai. Thẩm Nhược Giai không nói năng gì nữa liền nhanh chóng mà chạy ra làm theo những gì Lục Kình Phong căn dặn. Thấy Thẩm Nhược Giai đi ra ai ai cũng tiến tới lo lắng hỏi han. Thẩm Nhược Giai không trả lời mà trực tiếp thẳng vấn đề:
“Bây giờ tình trạng đang rất nguy kịch. Cô bé thiếu máu trầm trọng mà nhóm máu cô bé là nhóm máu hiếm chúng tôi không có. Ở đây có bạn học sinh nào là nhóm máu AB\-rh không?”
Mọi người nghe đến đây, mặt ai cũng trắng bệch. Bắt đầu xì xào bàn tán. Phải biết nhóm máu AB\-rh là cực hiếm đó, bọn hó cũng không ai sở hữu nhóm máu này. Chẳng lẽ Tiểu Ái phải rời đi vĩnh viễn thật sao. Dương Thuần Vũ đứng bên cạnh mà mặt đã trở nên tiều tụy đến mức đáng sợ khi nào. Cậu cảm thấy bất lực vô cùng, bất lực vì đã không giúp gì được cho cô. Cậu là nhóm máu B nên chả giúp gì được cho cô cả. Không chỉ Dương Thuần Vũ mà ngay cả Triệu Lệ Manh cũng cảm thấy bất lực và có lỗi. Cô cũng không trùng nhóm máu với Tiểu Ái, mọi người đang trong tình trạng bất lực nhất thì bỗng có một tiếng nói vang lên:
“Hìn...hình như cháu là nhóm máu AB\-rh!”
Mạc Hàn Lâm cất tiếng lên làm mọi người vui mừng đến sững sờ quay sang nhìn cậu. Cậu chỉ biết gãi đầu ái ngại. Kì thật lúc đầu khi Thẩm Nhược Giai nói vậy cậu cũng rất sốt ruột. Lúc đó cậu chả nhớ cậu nhóm máu gì nữa liền cố gắng gượng mà nhớ lại mãi mới nhớ ra mình quả thực trùng nhóm máu với Tiểu Ái. Thẩm Nhược Giai vui mừng dắt Mạc Hàn Lâm vào trong túp lều bên cạnh xét nhiệm máu nhanh chóng. Đúng như lời cậu nói, Mạc Hàn Lâm quả thực nhóm máu AB\-rh. Thẩm Nhược Giai vui mừng hỏi han cậu vài điều rồi rút một lượng máu lớn. Rút xong cô dặn dò vài điều rồi cầm bịch máu nhanh chóng chạy tới bên lều của Lục Kình Phong. Anh vẫn đang cố gắng cầm cự nhưng dấu hiệu sắp không nổi nữa rồi, cô không chần chừ nhanh chóng tiếp thêm máu cho Tiểu Ái. Cuộc phẫu thuật tiếp tục được diễn ra. Bên kia Mạc Hàn Lâm được mọi người chăm sóc hết sức tận tình như một người hùng . Đến rạng 3 giờ sáng cuộc phẫu thuật cuối cùng cũng xong, mạng sống của Tiểu Ái hoàn toàn đã được cứu sống. Lục Kình Phong và Thẩm Nhược Giai mệt mỏi rời khỏi túp lều đi ra, mọi người thấy vậy liền nô nức tới hỏi. Lục Kình Phong dù mệt lắm nhưng cũng phải lên tiếng trả lời:
“Cuộc phẫu thuật đã thành công. Cô bé đã qua cơn nguy kịch nhưng bây giờ chưa xuống núi hay di chuyển mạnh được. Muộn lắm thì chiều ngày mai mới được xuống. Tôi đã kê đơn thuốc cho cô bé, mọi người nhớ chăm sóc cẩn thận. Nếu không có vấn đề gì chiều tối nay cô bé có thể tỉnh lại rồi! Bây giờ tôi xin phép về trước. À mà tí có cảnh sát đến điều tra, con cái nhà ai mà ra tay độc ác. Mong mọi người phối hợp điều tra!”
Nói rồi Lục Kình Phong lại leo lên thang dây lên khi cơ rời đi. Anh phải về ngủ, cả đêm trong tình trạng căng thẳng đi dành giật mạng sống với thần chết anh quá mệt mỏi rồi. Haiz.... anh giỏi quá thế này liệu thần chết có ghét anh quá không nhỉ?
Thẩm Nhược Giai vẫn phải ở lại một phần là theo dõi bệnh tình sức khỏe của Tiểu Ái, một phần là điều tra xem ai là hung thủ. Rất nhanh chóng đội cảnh sát đã đến nơi, điều tra một hồi liền phát hiện. Thật sự thiếu Tống Giai Kỳ. Cảnh sát lại chia nhau ra tìm, lần theo bước chân và vết máu thì cảnh sát đã tìm thấy Tống Giai Kỳ ở một vách núi gần đó. Cô ta đang trong tình trạng điên loạn mất kiểm soát. Sau khi ra sức thì cuối cùng Tống Giai Kỳ đã bị bắt và áp giải về. Nhìn Dương Thuần Vũ trước khi rời đi Tống Giai Kỳ chỉ biết cười điên loạn mà nói:
“Để rồi tao xem Tô Thiên Ái và mày sẽ có kết quả gì! Hai đứa ngu vẫn không biết gì mà yêu và bám dính lấy nhau. Để tao xem trò cười chúng mày đi đến đâu! Hahahahah”
Giọng điệu và tiếng cười đầy cay nghiệt của Tống Giai Kỳ khiến cho người ta phải rợn người. Khuôn mặt xinh đẹp, thanh tao bị nhuốm đầy máu tươi, đầu tóc thì bù xù. Tống Giai Kỳ lúc này không phải là đóa hoa sương khiến mọi người yêu thích và muốn che chở. Không phải là thiên kim tiểu thư cao quý khiến mọi người phải nhún nhường, tôn sùng nữa rồi. Cô ta bây giờ không ra hồn người nữa rồi. Đúng là lòng đố kị, ghen ghét và quyền lực đã khiến con người ta rơi vào thảm cảnh và biến chất mà chính bản thân chúng ta đã không nhận ra chúng ta là ai nữa rồi. Quá đáng sợ!
Riêng Dương Thuần Vũ cậu vẫn đang trầm tư suy nghĩ về câu nói của Tống Giai Kỳ trước khi rời đi. Cô ta nói vậy là có ý gì? Sao cậu và Tiểu Ái đến với nhau là không kết quả? Có vẻ như Tống Giai Kỳ đang biết được một bí mật động trời nào đó mà ngay cả chính cậu và Tiểu Ái không biết!