Sáng ngày hôm sau Tiểu Ái đang nằm trong chăn ấm đệm êm an tâm mà ngủ một giấc ngon lành thì cửa phòng vội vàng mở tung. Bộ dạng hớt ha hớt hải như gặp ma của Hoắc Tử Trạch chạy vào kéo dựng Tiểu Ái dậy gấp gáp nói:
“Chị....chị! Dậy đi có chuyện lớn rồi!”
Tiểu Ái bị gọi dậy bộ dạng vô cùng khó chịu, phải nói cô có một tính cực kì xấu là hay gắt khi ngủ dậy. Để cô tự dậy thì sẽ không sao nhưng mà gọi cô dậy thì người đó sẽ có ngay vé tham quan Quỷ Môn Quan và gặp được ngay Diêm Vương đấy. Tiểu Ái mắt vẫn nhắm nghiền, tức tối mà gào to:
“Hoắc Tử Trạch! Mày chán sống rồi à? Có chuyện gì công ty phá sản hay ngày tận thế? Nói nhanh rồi cút về phòng cho bà ngủ!”
“Còn lớn hơn chuyện đó. Hôm nay chú hai đi cưa cẩm Cẩn Duệ Dung! ”
Hoắc Tử Trạch vẫn bộ dạng bất lực mà gọi Tiểu Ái dậy không quên trả lời cô. Tiểu Ái mắt đang ngắm nghiền vì buồn ngủ nghe Hoắc Tử Trạch nói vậy liền tỉnh luôn cả ngủ, mắt trợn to mà vội hỏi:
“Mày vừa nói cái gì cơ? Cưa cẩm Cẩn Duệ Dung? Ở đâu?”
“Chị bây giờ cũng biết sợ rồi à? Hôm nay Cẩn Duệ Dung sẽ đi mua sắm ở Trung tâm thương mại chú hai biết nên liền nhanh chóng thay quần áo đi luôn. Em đang xuống kiếm đồ ăn nghe thấy thế chả buồn ăn nữa luôn nên chạy lên đấy kiếm chị luôn này. Nhanh nhanh dậy thay quần áo đi hóng thôi.”
Tiểu Ái nghe thấy vậy giật giật khóe miệng, trán hiện lên ba vạch đen. Bảo cô tự đi tìm ngược? Đi ăn cẩu lúc lương? Não cô đâu bị úng nước! Tiểu Ái lại bộ dạng buồn ngủ mà nhắm mắt nằm xuống định ngủ tiếp thì lại bị Hoắc Tử Trạch gọi dậy.
“Thôi đừng ngủ nữa. Đi đi, đi em bao chị ăn!”
Tiểu Ái hơi lưỡng lự. Giữa ăn và ngủ? Thôi đi ăn vì hiếm lắm mới có bữa em trai quý tử của cô bao ăn mà nhưng tính gắt khi ngủ dậy vẫn chưa nguôi nên cô không thương tiếc mà lấy chân đạp thẳng một cái vào bụng Hoắc Tử Trạch khiến cậu suýt ngã ngửa để lại một câu nói rồi Tiểu Ái vào nhà vệ sinh thay quần áo:
“Đúng là cái thằng máu M. Toàn tự đi tìm ngược đãi!”
“No no! Em chỉ muốn xem thím tương lai thế nào thôi.”
Hoắc Tử Trạch ôm bụng đau đớn bên ngoài vẫn cố nói vọng vào. Tiểu Ái vừa đánh răng vừa lắc đầu ngao ngán. Sau hơn 15' sửa soạn thì cuối cùng Tiểu Ái cũng bước ra. Cô mặc một outfit không gì đơn giản hơn. Cả một cây đen thể thao của Nike, giày đen cùng hãng luôn.Buộc tóc đuôi ngựa đội thêm mũ lưỡi trai vào. Không quên cầm theo một khẩu trang màu đen nốt. Hoắc Tử Trạch nhìn Tiểu Ái mà giật giật khóe miệng nói:
“Chị định đi trộm chó à hay đi bắt gian đánh ghen?”
“Mày thấy vụ này không giống hay gì? Mà để chú hai biết tao với mày khỏi còn có Tết luôn nha em! Mà không thay quần áo đi?”
“Thôi em mặc như này xong tí mặc thêm áo trống nắng dài của mẹ nữa là Perfect! ”
Tiểu Ái đỡ trán khi nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Tử Trạch hiện tại. Cậu đang khoác lên mình bộ quần áo pizama dài tay họa tiết doaremon màu xanh nước biển. Ok, outfit này quả là perfect! Không chần chừ nữa, Tiểu Ái và Hoắc Tử Trạch nhanh chóng chạy xuống dưới nhà. Tiểu Ái định chạy vào gara thì bị Hoắc Tử Trạch cầm cổ áo kéo lại:
“Chị bị hâm à? Đi mấy con xe này chú hai chả phát hiện từ đời! Đi xe này.”
Hoắc Tử Trạch vẫn không buông tay kéo Tiểu Ái ra phía cửa chính. Giữa sân một con xe máy điện đang đượng dựng đó rồi. Tiểu Ái đầu đầy hắc tuyến lên tiếng:
“Đi xe này?”
“Chả thế. Em lớp 6 chị lớp 10 đã có bằng xe ô tô chưa mà đòi lái. Thôi đừng kén chọn nữa đi nhanh đi.”
Tiểu Ái sau một hồi lưỡng lự cũng quyết định lên xe. Ngồi sau xe Hoắc Tử Trạch mà cô cảm thấy tính mạng mình mong manh vô cùng, liên tục đấm vào lưng cậu mà hét muốn lạc cả giọng:
“Ôi mày ơi, thanh xuân của chị còn dài. Chị còn lấy chồng sinh con, hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý này đã. Ối cẩn thận xe ô tô
Đệch! Hoắc Tử Trạch, bên kia có bà cụ đang qua đường cẩn thận! Ối ối cẩn thận xe máy!”
Sau quãng đường sinh tử đặt cược cả tính mạng trên xe Hoắc Tử Trạch thì cuối cùng cũng đã đến được Trung tâm thương mại. Gửi xe xong Tiểu Ái và Hoắc Tử Trạch nhanh chóng tiền vào tòa nhà trung tâm. Đến bây giờ 3 hồn 9 vía của Tiểu Ái vẫn chưa nhập vào thân chủ, tim cô vẫn còn đang đập rất mạnh. Tiểu Ái ôm ngực mà lườm Hoắc Tử Trạch một cái tức giận nói:
“Ngồi sau xe mày nó còn kinh hãi hơn cả việc ngồi tàu lượn siêu tốc!”
“Không quen đường thôi!”
Hoắc Tử Trạch bình thản trả lời, Tiểu Ái đang định phản bác thì bị cậu chặn miệng ra hiệu im lặng. Nhìn theo hướng Hoắc Tử Trạch đang quan sát, Tiểu Ái phải há hốc mồm kinh ngạc chửi thề một câu:
“Đệch, sao lại làm như vậy được? Nghịch thiên à?”
Phía xa xa Cẩn Duệ Dung dáng vẻ vẫn rất cao ngạo như thường, phía sau một người đàn ông mang vẻ đẹp lai lạnh lùng đi theo trên tay còn sách theo một đống túi đồ nhìn qua cũng biết đồ đó là của ai. Nhưng quan trọng người đàn ông đó là David chú hai cô! Chú hai cô ấy vậy mà lại đi theo xách đồ cho một cô gái 16 tuổi là Cẩn Duệ Dung? Chuyện này mà để ba mẹ cô biết chắc hai người nhập viện vì shock mất. Mà chính cô bây giờ cũng muốn nhập viện mà. Hoắc Tử Trạch bên cạnh nhìn cảnh này mà xuýt xoa khen một tiếng:
“Chẳng trách khi chú hai say chị ấy như điếu đổ. 16 tuổi xinh đẹp, khí chất cao ngạo. Quan trọng là cần ngoại hình có ngoại hình, cần vóc dáng có vóc dáng, cần gia thế có gia thế. Nói chung là xứng đôi vừa lứa! Chị nhìn người ta mà học tập!”
Tiểu Ái khinh bỉ liếc nhìn Hoắc Tử Trạch rồi xì một cái cất giọng phản bác:
“Tuy chị mày không xinh nhưng được cái dễ thương. Còn vóc dáng á? Chị mày thừa nhá! Cao ngạo làm gì thân thiện không phải tốt hơn à?”
“Bà chị vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn à?”
Hoắc Tử Trạch nghe Tiểu Ái nói vậy chỉ cười cười, gương mặt vô cùng gợi đòn mà đáp lại. Tiểu Ái chỉ biết ngậm đắng nuốt cay mà nhịn cơn tức này xuống. Có thằng em trai thế này quả thật rất muốn giết người mỗi ngày. Mải cà khịa nhau quá mà quay ra đã mất luôn cả giấu của David và Cẩn Duệ Dung luôn rồi. Tiểu Ái và Hoắc Tử Trạch sốt ruột chạy ra tìm kiếm thì bỗng dưng tiếng nói lạnh lẽo phát ra từ sau lưng khiến hai người đồng thời giật bắn cả mình:
“Hai đứa theo từ nãy đến giờ vui chưa?”
Tiểu Ái và Hoắc Tử Trạch đồng thời siết chặt bàn tay, cơ thể run lên từng hồi. Rõ ràng là hai người đi bắt gian cơ mà sao bây giờ lại rơi vào tình huống như bị bắt gian thế này. Tiểu Ái và Hoắc Tử Trạch biết là không thoát được nên chỉ có thể lấy can đảm rồi ngoan ngoãn từ từ quay người lại mà cố cười hì hì nói:
“Chú....chú hai. Cẩn tiểu thư!”
“Cẩn tiểu thư cái gì? Cháu chào thím!”
Hoắc Tử Trạch đánh nhẹ vào tay Tiểu Ái rồi gọi lại. Quả thật khi nghe câu nói của Hoắc Tử Trạch mặt của David hòa hoãn hơn một chút, trong ánh mắt còn hiện lên ý cười. Nhưng Cẩn Duệ Dung thì khác. Mặt của cô khẽ xuất hiện phiếm hồng nhưng có vẻ không thích cho lắm mà lên tiếng :
“Cậu vừa gọi tôi là gì cơ?”
“Ôi thím ngại gì? Trước sau cũng thành thôi mà!”
Hoắc Tử Trạch không nhận ra mà vẫn ngây thơ đáp lại. Mặt của Cẩn Duệ Dung lại càng đen hơn. Cô quay mặt ra lườm David mà lạnh giọng nói:
“David, anh giải thích ngay!”
David không tỏ ra chột dạ hay gì mà tiến tới ôm lấy eo Cẩn Duệ Dung mà bình thản nói:
“Không phải sau này sẽ thành sao? Em ngại?”
Tiểu Ái và Hoắc Tử Trạch nhìn một màn ân ái trước mắt mà đen mặt. Cả hai người đều cười trừ mà vội vàng lên tiếng rồi chạy về mất.
“Vậy hai chú thím đi chơi vui vẻ, bọn cháu về trước!”
Vừa dứt lời Hoắc Tử Trạch cầm tay kéo Tiểu Ái chạy luôn mất. Ở đấy thêm có mà mù mắt chó khỏi về nhà à? Khi bóng của hai người khuất dạng, Cẩn Duệ Dung trong lồng ngực của David trừng mắt nhìn anh mà nói:
“David, giải thích! Em chưa hề chấp nhận anh là bạn trai em huống chi là vợ. Vậy mà hai cái thằng bé vừa rồi lại gọi em là Thím!”
David càng siết chặt Cẩn Duệ Dung hơn, mọi người xung quanh đi qua đều ngưỡng mộ mà nhìn hai người. David chỉ ghé vào tai Cẩn Duệ Dung mà nói nhỏ:
“Anh năm nay 35 tuổi rồi, em không đồng ý nhanh anh phải làm sao? Đợi em một năm để em đủ 18 tuổi anh đã khó chịu lắm rồi, anh không thể đợi thêm một cái gì nữa!”
Cơ thể của Cẩn Duệ Dung rung lên lần nữa. Người đàn ông này quá có sức hút khiến cô không thể cự tuyệt được. Cách anh theo đuổi cô có chút gì đó cao ngạo, lạnh lùng nhưng lại rất biết yêu thương cô đúng lúc. Anh luôn biết cô thích gì, ghét gì luôn cho cô sự an toàn và thoải mái nhất. Người đàn ông tốt như thế sao có thể từ bỏ? Cẩn Duệ Dung đã có sự quyết định của mình, cô khẽ nói:
“David, anh như một trò chơi mạo hiểm nhưng em lại thích thứ gì mạo hiểm. Em quyết định rồi, em sẽ chinh phục và khám phá anh!”
“Anh toàn tâm toàn ý để em khám phá! Đợi em đủ 18 tuổi anh hứa anh sẽ cho em biết điều thú vị em cần chinh phục ở anh là gì.”
David cúi người xuống hôn môi cô nhẹ một cái rồi nhếch môi cười. Giọng nói đầy gian tà. Cẩn Duệ Dung mặt đỏ ửng. Có ngu mới không nhận ra ý đồ đen tối trong câu nói của David. Cô trừng mắt mà lên tiếng cảnh cáo anh:
“Em mới 17 tuổi vẫn còn trẻ con. Nghiêm cấm anh có các hành vi vấy bẩn tâm hồn trong sáng của em!”
David chỉ ừ một tiếng rồi lại hôn cô một cái nữa. Người con gái này quá đáng yêu, có người yêu nhỏ tuổi thích vậy đó.
\*\*\*
Lúc này ngoài cổng Trung tâm thương mại một nam một nữ đang lôi kéo nhau không một ai chịu nhường ai.
“Chị, đi xuống lấy xe. Chị không đi ăn nữa à?”
“Thôi tao xin mày! Tha cho tao, ngồi xe mày nữa chắc tao lên viện chứ không phải đi ăn nữa đâu!”
“Bây giờ em quen đường rồi, em không đi nguy hiểm nữa đâu. Em không thích ngồi Taxi!”
“Mày ưa sạch sẽ thì mày đi mà đi một mình! Tao không đi nữa!”
Tiểu Ái và Hoắc Tử Trạch cứ giằng co, người này nói 1 người kia lại cãi 10 không ai chịu nhường ai cả. Vì trang phục của hai người lúc này ăn mặc khá khác người nên ai đi qua cũng nhìn nhìn rồi chỉ chỉ chỏ chỏ bàn tán. Đúng lúc đang cuộc tranh cãi chuẩn bị lên cao trào thì một chiếc xe thân dài màu đen của hãng Mercedes\-Benz đậu trước cổng trung tâm thương mại. Ai ai cũng hướng về phía chiếc xe nhất là mấy cô gái. Một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm bước xuống, có mấy cô gái không tự chủ mà đã hét lên rồi. Có một số người đã có ý đồ không an phận rồi. Người đàn ông vội vàng chạy tới bên Tiểu Ái và Hoắc Tử Trạch kính cẩn nói:
“Tiểu thiếu gia, Tiểu thư. Ngài David bảo tôi đến đưa hai người về.”
Lúc này mọi người đang hóng xung quanh mới vỡ mộng, người ta chỉ là người làm thôi quan trọng là hai người ăn mặc quái dị kia kìa. Đúng là thời buổi bây giờ không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Hoắc Tử Trạch và Tiểu Ái lúc này mới hừ một tiếng rồi đi đến ngồi vào xe. Rất nhanh chóng chiếc xe hòa vào trong dòng xe cộ, chiều đó Tiểu Ái đã được Hoắc Tử Trạch đưa đi ăn cho đã đời. Còn con xe máy điện đó, không biết nó còn ở phương trời nào rồi dù gì cũng không cần dùng đến nó nữa, để đó ai lấy thì lấy vì chiều khóa xe vẫn còn được Hoắc Tử Trạch cắm ở đó mà.