Lớp Trưởng! Mình Kết Hôn Đi!

Chương 45:Phát hiện mới về thân thế Tô Tranh.




Ngồi được một lúc thì Tô Tranh hốt hoảng chạy tới lo lắng hỏi han Tiểu Ái :

“Ái Ái, con có sao không? Đứng dậy cho mẹ xem nào, sao đang yên đang lành lại tai nạn được?”

Tiểu Ái đang chìm trong sự bất lực, khi thấy Tô Tranh đến cô như vỡ òa khóc nức nở chui vào lòng mà ôm chặt lấy Tô Tranh nói:

“Mẹ, tại sao vậy? Tại sao họ cứ phải đuổi giết mẹ con mình? Chẳng lẽ mẹ con mình có tội nợ gì với họ sao hả mẹ? Hôm nay Gia Huy vì cứu con mà bây giờ chưa rõ sống chết. Chẳng lẽ con chỉ cần chết đi thì mới không còn gây đau thương nữa đúng không hả mẹ?”

Tiếng lòng đầy ủy khuất của Tiểu Ái cứ vang lên từng đợt trong tiếng khóc nức nở thật khiến người ta phải thương cảm. Khóe mắt của Tô Tranh cay cay, cô thật sự là người mẹ không tốt. Từ khi sinh ra, Tiểu Ái sống trong Dương gia chưa một lần cô cho con bé tình thương yêu của một người mẹ luôn đánh đập hành hạ ngày này qua tháng khác trên cơ thể nhỏ bé chỉ mong xả được cơn tức giận của mình. Nhưng Tiểu Ái vẫn không một lời chỉ trích, không một niềm oán hận quyết định cùng ra đi với cô để lại tiếp tục trải nghiệm sự đau thương cùng tận một lần nữa. Cái cô nợ Tiểu Ái con gái cô là một tuổi thơ đẹp đẽ như các bạn cùng trang lứa, là sự an toàn tuyệt đối không chút nguy hiểm. Nhưng thực tại cô vẫn chưa thể bù đắp lại cho Tiểu Ái được vì chính cô cũng đang sống trong nơm nớp lo sợ và thiếu an toàn. Tô Tranh vuốt nhẹ sống lưng cho Tiểu Ái, nhẹ giọng an ủi:

“Không phải, con sống là hạnh phúc. Gia Huy cứu con cũng chỉ mong muốn con không bị tổn thương, để con sống hạnh phúc nên con đừng nghĩ lung tung. Ái Ái ngoan của mẹ, lần sau không được nói những lời như vậy nữa. Nhớ chưa?”

Tiểu Ái ngoan ngoãn gật đầu. Mẹ cô nói đúng, cô cần phải sống thật tốt mới có thể bù đắp lại cho những người vì cô mà tổn thương. Nhưng cảm giác thiếu an toàn vẫn len lỏi trong cô. Nếu như ngày hôm nay Tống Gia Huy không qua khỏi? Rồi những ngày sau"thế lực" kia vẫn tiếp tục truy đuổi cô, rồi lại có người bảo vệ cô mà không màng bản thân nữa thì sao? Nghĩ đến đây bao nhiêu kí ức thảm khốc lại hiện về trong đầu Tiểu Ái, hình ảnh Tô Tranh nằm giữa vũng máu, hình ảnh cô ôm lấy Tống Gia Huy lau đi những vết máu trên người cậu cứ như đèn kéo quân hiện về dần dần trong trí óc cô. Hô hấp của cô ngày một khó khăn, chân tay và cả cơ thể của cô cứ mềm nhũn ra không một chút sức lực. Âm thanh như sự va chạm của kim loại cứ hiện lên bên tai cô, Tiểu Ái lắc mạnh đầu, hai tay vô lực bịt tai lại. Đầu óc ngày càng đau dữ dội, cô hét lên vài tiếng khiến Tô Tranh vô cùng lo lắng.

“Không, không thể thế được. Không được, không thể như thế. Đừng mà!”

“Ái Ái còn bình tĩnh lại, con cần phải bình tĩnh lại. Nghe mẹ nói, Ái Ái! ”

Tô Tranh mạnh mẽ nắm chặt tay của Tiểu Ái kéo ra nhưng Tiểu Ái vẫn mạnh mẽ lắc đầu, miệng luôn lẩm bẩm cho đến khi dần mất đi ý thức rồi ngất đi luôn. Tô Tranh hoảng hốt gọi bác sĩ, rất nhanh chóng các nhân viên y tế và bác sĩ đã có mặt và đưa Tiểu Ái vào phòng hồi sức.

Tô Tranh vẫn ở hành lang trước phòng cấp cứu xem xét tình hình. Tống Gia Huy? Cô luôn rất ấn tượng với thằng nhóc này bởi vì tính tình của cậu rất chính trực không hề có sự khốn nạn của ba mà vấy bẩn. Đúng là cha thì khốn nạn đến mức không thể chấp nhận được mà lại có phúc đẻ ra được người con ưu tú như này. Đúng là..... Đúng lúc này trên hành lang vọng lại những tiếng bước chân hỗn loạn, có thể nói chủ nhân của nó đang rất gấp gáp. Sau đó liền vọng lại những tiếng chửi mắng khiến người nghe cũng phải dấy lên sự khinh bỉ.

“Tao đã nói với mày rồi là đâm con bé đó chứ không phải thằng con trai tao. Mẹ kiếp, mày làm ăn kiểu gì đấy?”

Tiếng chửi của người đàn ông đó liền dừng lại và trở nên hoảng hốt khi nhìn thấy Tô Tranh đứng ngay trước mặt. Miệng lão lắp bắp đang định nói thì. "Chát" một âm thanh thanh thúy vang lên trong dãy hành lang, Tô Tranh vừa mạnh mẽ tát cho Tống Gia Hùng một cái. Móng tay của cô tiếp xúc với da thịt của hắn một cách thô bạo khiến khóe miệng bị rách và chảy máu. Tống Gia Hùng vẫn còn kinh nghiệm với sự xuất hiện của Tô Tranh ở đây, tiếp đến là cú tát bất ngờ khiến đầu óc của lão trở nên choáng váng chưa thích nghi được:

“Tống Gia Hùng, ông có còn là con người nữa không đây hay ông là súc vật luôn rồi? Ông ra tay với một đứa con gái 17 tuổi chỉ vì tranh chấp của hai ta. Ông thật sự khiến tôi phải ngày càng khinh bỉ. Con gái tôi nó không có thù hận gì với ông hết, người có môi thâm thù đại hận với ông là Tô Tranh tôi! Cảm phiền ông sau này chơi sạch sẽ hộ!”

Tống Gia Hùng nghe Tô Tranh nói xong lúc này mới lấy lại được ý thức. Con tiện nhân này dám nói với lão như thế? Từ trước đến nay chưa một lần nào cô nhún nhường trước lão khiến sự tự tôn của lão luôn bị vùi dập và tổn thương nghiêm trọng. Hôm nay lão nhất định phải cho cô biết lão cũng là thằng đàn ông! Tống Gia Huy nắm lấy hai cánh tay của Tô Tranh giơ lên mà bóp mạnh, tay còn lại bóp mặt của Tô Tranh. Đôi mắt đỏ ngày vì tức giận nhìn chằm chằm vào Tô Tranh đầy khí nộ, âm thanh giận dữ gằn từng tiếng ra từ cổ họng của lão:

“Tô Tranh, con chó này hôm nay tao phải cho mày biết tao cũng là đàn ông! Mày không phải cứ được nước làm tới mà một lần rồi lại hai lần dẫm nát sự tự tôn của tao thế đâu nhá.”

Tô Tranh nghe Tống Gia Hùng nói vậy khẽ xì một tiếng cười khinh miệt. Cô nhẹ nhàng nâng đôi chân thon dài của mình lên, không một chút nhân nhượng đạp mạnh vào hạ bộ của Tống Gia Hùng. Tống Gia Hùng đau đớn buông tay Tô Tranh ra mà ôm lấy “vật đó” của mình mà lui ra đằng sau. Khuôn mặt trắng bệch, rồi lại đỏ ửng vì tức thật sự rất khôi hài. Tô Tranh khoanh tay vẻ điềm nhiên đứng nhìn Tống Gia Hùng đang đau quấn quéo, bên cạnh tên thuộc hạ bị lão chửi lúc nãy cũng đang trộm cười. Tống Gia Hùng ngẩng mặt lên nhìn Tô Tranh, giọng nói phẫn nộ vang lên dọc hành lang:

“Tô Tranh, con tiện nhân nhà mày. Mày có biết con gái mày đang qua lại với.....”

“Tống Gia Hùng! Vợ?”

Chưa nói hết câu tiếng nói bất ngờ mang chút hoảng hốt của Hoắc Nhật Minh vang lên, Tống Gia Hùng khẽ nhắm mặt chửi thầm. Cứ cái lúc quan trọng là cắt ngang, nhưng cũng chẳng sao phải để cái gia đình này tự phát hiện vở kịch có vẻ sẽ phong phú hơn nhiều. Hoắc Nhật Minh tiến đên bên Tô Tranh ôm cô vào lòng, khí thế lạnh lùng cao ngạo của anh lúc này hoàn toàn áp đảo Tống Gia Hùng đang ôm lấy hạ bộ đau quắn quéo lúc này.

“Tống Gia Hùng, anh to tiếng với ai? Công ty của anh vẫn còn đang thảnh thơi quá nhỉ?”

Hoắc Nhật Minh nhàn nhạt lên tiếng, hạ bộ đau nhức nhưng Tống Gia Hùng vẫn còn chút tự tôn của một thằng đàn ông nên lão không thể cúi người đứng khép nép trước Hoắc Nhật Minh được, Tống Gia Hùng đứng thẳng người dậy khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận:

“Hoắc Nhật Minh, mày ăn nói kiểu gì đấy? Mày có biết tao là ai không? Tao là anh trai cùng tổ chức với vợ mày đấy!”

Hoắc Nhật Minh nghe vậy hơi xiết chặt vòng tay lại ở eo của Tô Tranh, đầu óc anh lúc này như có một tiếng nổ. Anh trai cùng tổ chức? Tại sao Tô Tranh lại xuất thân ở tổ chức? Rõ ràng cô xuất thân ở một gia đình có gia cảnh không mấy khá giả cơ mà. Hoắc Nhật Minh quay ra nhìn Tô Tranh, khuôn mặt cô khẽ biến động nhưng cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Nhật Minh, Tô Tranh liền trở nên bình tĩnh. Cô hắng giọng:

“Ông ta nói linh tinh đấy anh đừng để ý. Ái Ái đang ở phòng hồi sức anh mau sang xem thế nào đi, em ở đây đợi thằng bé phẫu thuật xong em sang.”

Hoắc Nhật Minh quan sát Tô Tranh một hồi. Đúng thật, Dương Nhất Hàm nói đúng vợ anh quả thật có có chút gì đó khác thường. Anh về phải bàn bạc lại với Dương Nhất Hàm mới được. Chính anh cũng đang rất tò mò rốt cuộc có bí mật gì đang che dấu mà không thể tiết lộ. Khi Hoắc Nhật Minh rời đi rồi, Tống Gia Hùng hừ lạnh một cái định lên tiếng thì chiếc đèn trước phòng phẫu thuật chợt tắt. Cánh cửa được mở ra, bác sĩ từ bên trong đi ra mệt mỏi sau quá trình dành giật lại mạng sống từ tay thần chết:

“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi. Nhưng chân bị gãy nên phải phục hồi và tĩnh dưỡng ở bệnh viện một thời gian. Hai vị nên sớm đi làm thủ tục cho cháu.”

Tống Gia Hùng nghe thấy thế liền thở phào. Tuy Tống Gia Huy luôn ương ngạnh chống đối lại lão nhưng rốt cuộc cậu cũng là máu mủ ruột thịt của lão nên cũng không thể bỏ mặc được. Tống Gia Hùng quay ra nói với thuộc hạ:

“Gọi báo cho phu nhân được rồi!”

Nói xong rồi Tống Gia Hùng quay người bỏ đi làm thủ tục luôn. Tống Gia Huy đã ổn định sức khỏe, Tô Tranh cũng không nhất thiết phải nán lại thêm nữa, cô cũng rời đi ngay sau đó.

\*\*\*

Trong phòng hồi sức lúc này, ngoài trời đã mưa lâm râm, trên giường bệnh một cô gái với thần sắc tiều tụy nhắm nghiền mặt say giấc nồng. Hai hàng lông mày của cô gái nhíu chặt lại, khuôn mặt đổ đầy mồ hôi lạnh. Đôi mắt đang nhắm nghiền bất ngờ mở mắt ra, lộ ra con ngươi lưu ly đang óng ánh đọng lại những giọt lệ long lanh như những viên pha lê bởi đã được ánh đèn điện chiếu vào. Cô gái thất thanh la lên một câu:

“Không!”

Tô Tranh và Hoắc Nhật Minh đang chợp mắt cạnh đó bị tiếng la của cô mà giật mình tỉnh dậy thấy cô đã tỉnh liền chạy đến bên giường bệnh hỏi han:

“Ái Ái con sao không?”

Tiểu Ái mặc kệ lời nói của Tô Tranh và Hoắc Nhật Minh liền vội vàng rút kim chuyền trên cánh tay ra như mất kiểm soát mà lao xuống dường bệnh chạy toán loạn dọc hành lang bệnh viện, vừa chạy vừa kêu:

“Tống Gia Huy, cậu ở đâu? Cậu ra đây mau!”